Trên mặt Dương Văn Lễ đầy mồ hôi, vẻ mặt trông có chút thảm thương, hốc mắt đỏ hoe, cả người run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe ngựa: “Tiểu muội, tiểu muội, muội ra gặp ta một lần đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng được không? Giải thích rõ hiểu lầm...”
Trời đất ơi!!
Trong lòng Đồng Thủy Đào lập tức chửi thề một câu, cái thứ này lại bắt đầu diễn kịch.
Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, định đi qua đánh ngất Dương Văn Lễ rồi kéo đi.
“Thủy Đào, khoan đã.” Rèm xe lại đúng lúc này được kéo ra. Dương Liễu ngước mắt nhìn về phía Dương Văn Lễ đang lộ vẻ vui mừng, khẽ thở dài một hơi, nói: “Được, chúng ta nói chuyện.”
Nơi này cách tửu lầu Cẩm Tú không xa, Dương Liễu dứt khoát chọn địa điểm ở đó.
Bà cũng muốn mặc kệ Dương Văn Lễ, nhưng Vân Đông nói đúng, hắn đã vội vàng muốn nhận lại mình như vậy, chắc chắn là có mục đích riêng. Nếu đã vậy, thì hắn căn bản sẽ không từ bỏ việc tìm bà.
Dù hôm nay bà né được, vẫn còn có ngày mai, ngày mốt, hắn thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội.
Đây là chuyện của bà, bà không thể cứ trốn sau lưng mà không gặp mặt.
Buông rèm xe xuống, Dương Liễu ra hiệu cho Đồng Thủy Đào một tiếng: “Đi thôi.” Rồi nói với Thiệu Âm bên trong xe: “Phải làm phiền người đi cùng ta một chuyến.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Âm xua tay: “Có gì đâu, đều là người một nhà, đừng nói lời khách sáo.”
Ngoài xe, Đồng Thủy Đào hung hăng trừng mắt nhìn Dương Văn Lễ một cái, rồi lại nhảy lên càng xe, giật dây cương, xe ngựa đổi hướng rồi đi thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên kia, Dương Văn Lễ đang định trèo lên càng xe, kết quả người ta đến xe cũng không cho hắn lên, lập tức mặt đen lại, phẫn hận không thôi.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nổi giận, Dương Văn Lễ thu lại vẻ mặt, vội vàng chạy bộ đến tửu lầu Cẩm Tú.
Khi hắn đến, Dương Liễu đã ngồi đợi trong phòng riêng trên lầu hai. Thiệu Âm không vào phòng, chỉ có Đồng Thủy Đào đứng sau lưng Dương Liễu, với tư thế của một người bảo vệ.
Dương Văn Lễ vào cửa, cuối cùng không nhịn được phàn nàn một câu: “Ngươi cũng thật là, đường xa như vậy mà cũng không biết cho ta lên xe, lễ nghĩa đều quên hết rồi.”
Dương Liễu cười nhạo, cũng không để ý đến hắn, hỏi thẳng: “Ngươi muốn nói chuyện gì với ta, có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta còn có việc.”
Dương Văn Lễ ngồi đối diện bà, cầm chén trà rót một ly, đợi đến khi hơi thở ổn định mới nói.
“Tiểu muội, đại ca đến đây là để xin lỗi muội. Chuyện năm đó quả thực là đại ca không đúng, lúc đó suy nghĩ quá cực đoan. Đại ca cũng không có cách nào, lúc đó khi ta đi đón muội, đã phải chịu rất nhiều áp lực, ta...”
Dương Liễu giơ tay lên, cắt ngang lời hắn: “Ngươi cứ nói thẳng mục đích của ngươi đi. Ta cũng không còn nhỏ, không phải là ở tuổi mười lăm, ngươi nói gì nghe nấy nữa. Những lời ngươi nói, ta đều sẽ không tin, dù hôm nay ngươi có quỳ gối trước mặt ta khóc lóc thảm thiết cũng vô dụng, ta biết đều là giả.”
Sắc mặt Dương Văn Lễ có một thoáng vặn vẹo.
Dương Liễu thấy được, bà từ từ lắc đầu: “Vân Đông đã nói với ta rồi, việc làm ăn của nhà họ Dương ở huyện An Nghi không được tốt, có phải ngươi không còn cách nào khác, nên muốn nhắm đến nhà ta không? Vậy thì ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta sẽ không giúp ngươi đâu. Mười tám năm trước, ta đã không còn quan hệ gì với nhà họ Dương nữa.”
Tay Dương Văn Lễ đột nhiên siết chặt, hắn hít sâu một hơi: “Dương Liễu, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”
“Tuyệt tình? Ta chẳng qua chỉ là không giúp ngươi mà thôi, làm sao so được với hành động của ngươi năm đó?”