Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1649: Thiệu huynh, ta đến giúp ngươi



Trong đám đông lập tức có vài người bước ra, ai nấy đều cao lớn, lúc này toàn bộ đều lao về phía Cố Vân Đông.

 

Cố Vân Đông vẫn không quay đầu lại, nhưng sau lưng nàng đã có Thiệu Thanh Viễn đứng đó. Khi vài người xông lên, chàng lặng lẽ đón đỡ, cùng họ giao thủ.

 

“Thiệu huynh, ta đến giúp ngươi.” Ngoài đám đông bỗng nhiên vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.

 

Giọng nói này không chỉ làm Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, mà cả Cố Vân Đông cũng dừng động tác, mặt mày vui mừng nhìn về phía phát ra âm thanh.

 

Ngay sau đó, liền thấy Đậu Phụ Khang nhảy vào trong đám đông, duỗi tay ra đã bẻ gãy cánh tay của một người đàn ông.

 

Hắn cười đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn: “Ta giúp ngươi.”

 

“Đa tạ.”

 

Hai người cũng không nói nhiều, đối với mấy kẻ đang xông lên chính là một trận đánh tơi bời.

 

Dáng vẻ kề vai chiến đấu như vậy, làm cả hai đều nhớ lại năm xưa khi còn nhỏ đã chạy thoát khỏi tay bọn buôn người.

 

Nhất thời lại có chút nhiệt huyết dâng trào, càng đánh càng hưng phấn.

 

Cộng thêm Đồng Thủy Đào từ trong nhà lao ra, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã nằm la liệt một vòng người.

 

Cố Vân Đông đã dừng tay đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng Dương Văn Lễ bị đánh có hơi thảm, lúc này ngã trên đất không đứng dậy nổi, vì bị rụng hai cái răng nên nói cũng không ra lời.

 

Dáng vẻ này mới phù hợp với hình tượng nằm trên cáng được người ta khiêng lúc nãy chứ.

 

Hiện giờ, người duy nhất còn đứng yên vô sự ở đó, mặt mày kinh hãi, hai chân run rẩy, chỉ còn lại vị quản sự kia.

 

Người quản sự thực sự không tin vào những gì mình đang thấy. Rõ ràng họ đã tìm nhiều người giúp đỡ như vậy, rõ ràng là đang ở ngoài cổng sân tung tin đồn, rõ ràng Cố Vân Đông đáng lẽ phải rất để ý đến danh tiếng của mình mới phải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng bây giờ, sao lại thế này?? Sự việc sao lại phát triển đến mức này?

 

Cố Vân Đông đi về phía người quản sự, khóe miệng nở nụ cười hỏi: “Nào, nói cho ta nghe xem, các người là ai, cố ý chọn đúng ngày hôm nay đến nhà ta gây rối, là muốn làm gì, hả?”

 

Họ là ai? Họ muốn làm gì? Vị biểu tiểu thư này không phải đã rất rõ ràng rồi sao?

 

Chỉ là, nhìn thấy một vòng người nằm la liệt, chỉ còn lại mình mình đứng đó đối mặt với sáu bảy kẻ hung thần ác sát, lập tức có cảm giác chỉ cần nói sai một lời là sẽ c.h.ế.t không toàn thây.

 

Người quản sự hung hăng nuốt nước bọt, lúc này vô cùng thức thời mở miệng: “Chúng tôi, chúng tôi chỉ là nhắm đến việc kinh doanh của Cố chủ nhân, muốn chia một chén canh. Nghe nói Cố chủ nhân đối với họ hàng đều rất chăm sóc, liền, liền nghĩ giả mạo làm cậu của Cố chủ nhân, dù chỉ kiếm được chút bạc cũng là tốt rồi…”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Phúc vèo, phúc vèo tám đào…” Dương Văn Lễ nghe thấy mà tức đến nổ đom đóm mắt, lập tức chửi ầm lên.

 

Nhưng hắn bị đánh đến nói chuyện lọt gió, người khác nghe căn bản cũng không hiểu gì.

 

Cho nên căn bản không ai nghe hắn nói gì, ngược lại lời của người quản sự lại nghe rất rõ ràng, lập tức ra vẻ bừng tỉnh ngộ.

 

“Ta đã nói mà, sao lại tự dưng xuất hiện một người cậu. Vừa giả bệnh vừa kêu oan, thì ra là nhắm đến sản nghiệp của nhà họ Cố.”

 

“Người này, bản lĩnh không bao nhiêu, mà lòng tham lại rất lớn.”

 

“Chính hắn là kẻ ngốc, lại coi tất cả mọi người là kẻ ngốc sao?”

 

“Ghê tởm.”

 

Người quản sự tuy bị mắng, nhưng thấy sắc mặt Cố Vân Đông có phần dịu lại, cuối cùng không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Đang nghĩ xem làm thế nào để có thể mang Dương Văn Lễ toàn thân rút lui, thì từ xa đột nhiên xông tới một đám người, nháy mắt đẩy đám đông đang chen chúc ra.