Cửa hàng rất trống trải, phía sau còn có một khoảng sân rộng.
Đây vốn là hai gian cửa hàng, sân cũng có hai, chỉ là chủ nhà đã đập thông bức tường ngăn giữa hai sân, trang trí lại thành một khoảng sân lớn, trông cũng khá đẹp.
Chính vì vậy, nên chủ nhà mới không muốn phá hỏng kết cấu của sân, không cho phép xây tường ngăn cách.
Hai gian cửa hàng này vốn là do chính chủ nhà kinh doanh, sau này việc làm ăn của họ chuyển sang phủ thành khác, nên cửa hàng này mới tạm thời để trống.
Lúc chủ nhà đi đã dọn dẹp rất sạch sẽ, để lại toàn bộ cửa hàng trống không.
Biển Hán và Dương Liễu muốn trang hoàng lại cửa hàng, cũng tiện lợi hơn nhiều.
Tiệm mộc thì khá đơn giản, vì trưng bày toàn là gỗ hoặc thành phẩm, chỉ cần không gian đủ lớn là được. Làm thêm vài cái tủ để đồ, trang trí đơn giản, tươi mới là xong.
Cái này Biển Hán tự mình có thể làm được.
Ngược lại, tiệm bán hoa thì cần phải tốn chút tâm tư. Cửa hàng không thể chỉ đơn giản đặt mấy chậu hoa là xong, mà còn phải có một chút ý cảnh, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy vui vẻ, thoải mái, có ham muốn mua hoa.
Đúng lúc, nghe nói Dương Liễu mở tiệm bán hoa, Thiệu Âm hứng thú chạy đến giúp đỡ.
Bà là đại tiểu thư của Hoài Âm Hầu phủ, con mắt thẩm mỹ vẫn rất tốt.
Hơn nữa bà từ nhỏ đã học cắm hoa, pha trà, làm những việc này vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Vì vậy, việc trang hoàng tiệm bán hoa tiếp theo, đều do Dương Liễu và Thiệu Âm cùng nhau bàn bạc.
Cố Vân Đông thấy hai vị nương nương hứng khởi như vậy, bèn dứt khoát buông tay không quản, để các bà tự do sáng tạo.
Chuyện cửa hàng đã ổn thỏa, Cố Vân Đông liền bắt đầu chuẩn bị trở về thôn Vĩnh Phúc.
Thiệu Thanh Viễn nghe nói nàng định về đó ở lại bảy tám ngày, liền nhíu mày, “Ta cũng về cùng nàng.”
“Chàng về cùng ta làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng đi làm gì, ta đi làm nấy.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bảy tám ngày ư? Kể từ khi thành thân, họ chưa từng xa nhau lâu như vậy.
Cố Vân Đông có chút buồn cười, “Ta về để chọn người cho Cố Ký ở kinh thành, tuy chàng cũng mở Thiệu Ký ở kinh thành, nhưng hình như không cần phải chọn người chứ?”
Đồ của Cố Ký đều là tự sản tự tiêu, nhưng d.ư.ợ.c liệu của Thiệu Ký lại cần phải thu mua, hai việc hoàn toàn khác nhau.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nghiêm túc nói, “Ai nói không cần chọn người? Ta định mua một mảnh đất ở ngoại ô kinh thành, chuyên trồng d.ư.ợ.c liệu. Ta muốn về thôn hỏi xem có ai bằng lòng đi quản lý không.”
Ta tin chàng c.h.ế.t liền.
Cố Vân Đông bất lực lắc đầu, “Vậy còn những vị sư thúc, sư bá của chàng thì sao, không cần gặp à?”
“Sau này gặp chung một lượt cũng được, ta cũng có việc riêng của mình cần làm.”
Nói thật, Thiệu Thanh Viễn gặp gỡ cũng có chút mệt mỏi rồi.
Mấy ngày nay gần như ngày nào cũng có sư thúc, sư bá đến, rồi ngày qua ngày lặp lại những câu chuyện về hắn, hắn nói đến mức khô cả họng.
Nhưng họ đến tận cửa, hắn lại không thể không tiếp đãi, dù sao Bạch Hàng cũng nói, những năm gần đây, các vị sư thúc, sư bá vì tìm hắn cũng đã hao tâm tổn sức, lao tâm khổ tứ.
Nhưng ngày nào cũng gặp một người, thật sự không có nhiều tinh lực như vậy.
Vấn đề là, còn nửa tháng nữa mới đến đại hội thảo luận y thuật, trong nửa tháng này, sẽ còn lặp lại những chuyện như trước.
Thôi thì cũng được, nhưng nếu sau một ngày mệt mỏi trở về nhà, lại không thể nhìn thấy nương tử của mình, thì thật là sống không còn gì luyến tiếc.
Cố Vân Đông nghe hắn nói đáng thương, muốn cười lại không nỡ, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được, vậy chúng ta về thôn Vĩnh Phúc.”
Hai người lập tức đi tìm Bạch Hàng nói chuyện này, Bạch Hàng gần như không chút do dự đã đồng ý.
Ông không phải vì gặp gỡ các sư huynh, sư đệ mà cảm thấy phiền phức, dù sao mỗi lần thảo luận y thuật đều phải tiếp đãi như vậy.