Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, “Chuyện gì?”
Không giống vẻ thấp thỏm do dự của Đồng An, Đồng Thủy Đào tuy hết mực trung thành với Cố Vân Đông, nhưng cách đối đãi giữa hai người lại thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, nàng mở to đôi mắt sáng ngời, dõng dạc nói: “Con muốn cầu xin tiểu thư chấp thuận cho con và Tiết Vinh thành thân.”
“Phụt…” Lần này Cố Vân Đông không uống nước, nhưng lại bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, nàng che miệng ho khan dữ dội.
Đồng Thủy Đào vội vàng lết gối hai bước, vươn tay vỗ lưng cho nàng.
Cố Vân Đông thấy nàng đến lúc này còn không quên quỳ, tức khắc ho càng dữ dội hơn.
“Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?”
Cố Vân Đông xua xua tay, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài nhìn nàng, “Ta không sao, chỉ là bị lời của ngươi làm cho kinh ngạc thôi.”
Đồng Thủy Đào cười gượng hai tiếng, “Vậy tiểu thư, người có đồng ý không ạ?”
Cố Vân Đông cạn lời, “Đây không phải là vấn đề ta đồng ý hay không, ta hỏi ngươi, ngươi có ý với Tiết Vinh?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Vâng.”
“Vậy còn Tiết Vinh thì sao? Ý của hắn thế nào?”
Đồng Thủy Đào nói: “Con cảm thấy hắn cũng có ý với con.”
“…” Cố Vân Đông ‘Hả?’ một tiếng, “Ngươi cảm thấy? Tức là hắn chưa từng nói rõ chuyện này với ngươi?”
Đồng Thủy Đào tỏ vẻ không hiểu Cố Vân Đông đang nói gì, “Tiểu thư, con là nha hoàn của người, sao có thể cùng tùy tùng của lão gia bàn luận chuyện này được? Vậy chẳng phải là lén lút tư thụ với nhau, loạn hết cả quy củ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông lần đầu tiên phát hiện ra nha đầu này lại là một người lanh mồm lanh miệng, mà nói cũng… rất có lý.
Nàng xoa trán, nhìn Đồng Thủy Đào đang mong chờ nhìn mình, thở ra một hơi, hỏi: “Vậy làm sao ngươi cảm thấy, Tiết Vinh có ý với ngươi?”
“Nhìn vào biểu hiện thường ngày của hắn là biết ạ.” Về điểm này, Đồng Thủy Đào lại tỏ ra vô cùng tự tin, quả quyết bắt đầu kể: “Hắn thấy thời tiết không tốt, lúc con ra ngoài sẽ nhắc con mang ô. Ra ngoài đường, thấy có thứ gì ngon, sẽ mua về cho con một phần. Còn có lần trước, chúng ta đi Vạn Khánh phủ, hắn nhờ con đi thắp hương cho muội muội hắn, nói rằng hắn vẫn khỏe. Tiểu thư, người nói xem nếu hắn không có ý với con? Tại sao không gọi Thiệu Văn đi thắp hương? Ý tứ trong đó, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ vô cùng quả quyết của nàng, có một câu không biết có nên nói hay không – đi Vạn Khánh phủ thắp hương cho muội muội hắn, chẳng lẽ không phải vì ngươi biết địa chỉ sao?
Nàng nhất thời không nói nên lời, ánh mắt nhìn Đồng Thủy Đào vô cùng phức tạp.
Đồng Thủy Đào vốn đang tự tin ngập tràn, lại bị nàng nhìn đến mức bất an không rõ lý do, “Tiểu, tiểu thư?? Con nói sai gì sao ạ?”
“Khụ, được rồi, lòng ta đã rõ. Đợi khi về phủ thành, ta sẽ hỏi lại ý của Tiết Vinh.” Nếu cả hai đều có ý với nhau, vậy kết thành vợ chồng tự nhiên cũng là chuyện đáng mừng.
Đồng Thủy Đào nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Hắn có thể có ý gì chứ? Nếu dám chối, cứ để hắn xem sức lực của con.”
“Hửm? Ngươi nói gì?” Cố Vân Đông chỉ cảm thấy bên tai ong ong, không nghe rõ lời nàng nói.
Đồng Thủy Đào vội vàng lắc đầu, “Không có gì ạ, con đều nghe theo tiểu thư.”
Cố Vân Đông thở ra một hơi, “Vậy bây giờ có thể đứng lên được chưa?”
Đồng Thủy Đào không nói hai lời liền đứng dậy, ngoan ngoãn rót cho Cố Vân Đông một tách trà.
Thấy trong phòng không có ai, lại nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, vậy nhị thúc của con và Thẩm cô nương, có thành được không ạ?”
“Ngươi hy vọng thành hay không?”