Mùi m.á.u tanh??
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên nghiêm lại, một tay giữ chặt Thiệu Âm đang định bước vào cửa, “Nương, chờ một chút.”
Thiệu Âm mặt mày nghi hoặc, “Sao vậy?”
Cố Vân Đông quay đầu, dặn dò Đồng Thủy Đào đang kéo xe ngựa, “Trông chừng nương ta cẩn thận, ở ngoài chờ ta trước.”
Đồng Thủy Đào thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, vội vàng cẩn thận bảo vệ Thiệu Âm.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Âm thấy sắc mặt nàng, tức khắc cũng căng thẳng lên, trong phòng này, có thứ gì sao?
Cố Vân Đông từ từ vào cửa, hậu viện còn chất đống một ít đồ lặt vặt, còn có không ít gỗ, tuy không phải loại tốt nhất, nhưng đồ nhiều cũng đáng giá một ít tiền.
Hậu viện của cửa hàng này rất lớn, cho nên sau khi cửa hàng khai trương, Cố Đại Phượng và Biển Hán dự định sẽ dọn đến hậu viện này ở, cũng đỡ phải thuê nhà ở phố Hưng Thao nữa.
Hiện giờ đang trong quá trình trang hoàng, theo lý thì đệ tử của đại dượng là Tiểu Lục hẳn đang ở hậu viện, coi như trông coi những vật liệu này.
Cố Vân Đông ngửi thấy mùi m.á.u tanh, có chút lo lắng mùi m.á.u tanh này có phải là từ trên người Tiểu Lục không, lo rằng cậu ta đã gặp chuyện không may.
Nhưng nếu không phải Tiểu Lục, vậy chứng tỏ cửa hàng đã có người ngoài đột nhập, và người này có thể vẫn còn ở đây.
Như vậy, Tiểu Lục càng thêm nguy hiểm.
Nàng càng đi vào trong, Thiệu Âm càng căng thẳng, Đồng Thủy Đào càng sốt ruột nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, người ra đi, để con vào xem, mau ra đây.”
Cố Vân Đông xua tay, bảo nàng đừng lên tiếng. Tay nàng đã cầm sẵn nỏ tiễn, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nàng đi thẳng đến phòng của Tiểu Lục trước, cửa phòng mở, nhưng bên trong không có một bóng người.
Cố Vân Đông lùi ra, lại đi xem một gian phòng khác, vẫn không có ai.
Nàng híp mắt lại, khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy vài giọt m.á.u tươi dưới góc tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông đi qua đó, ngẩng đầu nhìn góc tường, xem ra đúng là có người ngoài đã trèo tường vào.
Nàng theo vết m.á.u đi vào trong, đi đến chỗ giao nhau giữa sân và cửa hàng phía trước.
Người này trốn vào trong cửa hàng ư?
Cố Vân Đông nhìn vết m.á.u càng lúc càng đậm dưới đất, hơi nheo mắt lại, vươn tay nắm lấy rèm cửa, rồi đột nhiên giật mạnh ra.
Ngay sau đó, một luồng kiếm quang chợt kề ngang cổ nàng.
Sắc mặt Cố Vân Đông biến đổi, nhanh chóng lùi lại hai bước, nỏ tiễn trong tay trực tiếp b.ắ.n về phía hắn.
Người nọ cũng “vụt” một tiếng lùi về phía sau, rồi một tiếng rên rỉ vang lên.
Cố Vân Đông biết mình không b.ắ.n trúng hắn, nhưng sau khi xác nhận đúng là có kẻ trộm đột nhập, nàng lập tức định lớn tiếng gọi người.
Không ngờ bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói uy h.i.ế.p trầm thấp, “Ngươi mà la lên, ta sẽ g.i.ế.c hắn.” Giọng người nói khàn khàn, hơi thở dồn dập, có vẻ bị thương khá nặng.
Cố Vân Đông nhanh chóng hiểu ra “hắn” mà hắn nói là ai, Tiểu Lục ở đây sao?
“Ngươi là ai, đột nhập vào cửa hàng nhà ta muốn làm gì?”
Người bên trong không trả lời, Cố Vân Đông lại hỏi một lần nữa, đối phương vẫn im lặng.
Cố Vân Đông, “…” Chẳng lẽ, đã ngất đi rồi?
Nàng nghĩ nghĩ, thấp giọng nói, “Ngươi yên tâm, ta không la hét, ngươi đừng làm hại người bên trong. Ta thấy ngươi có lẽ là trèo tường vào, chắc là để trốn tránh kẻ thù hoặc truy binh, vậy chúng ta cũng coi như không có oán thù, chỉ cần ngươi không làm hại người, ta cũng sẽ không báo quan.”
Bên trong vẫn không có tiếng động, Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, nhặt một cây gậy gỗ trên đất đẩy rèm cửa ra.
Lần này không có kiếm quang, nhưng Cố Vân Đông lại thấy người đàn ông bị thương đó ngã trên mặt đất.