Vết thương không phải mới, chứng tỏ không phải là sau khi nghe họ nói rồi cố ý tạo ra.
Hơn nữa, sắc mặt của Tiểu Lục quả thực rất khó coi, nói được vài câu đã không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Cố Vân Đông vội bảo cậu ta ngồi xuống một bên, “Thủy Đào đã đi tìm Hùng đại phu rồi, Thiệu Ký cách đây không xa, sẽ nhanh chóng trở lại thôi.”
“Đa tạ biểu cô nương.”
Cố Vân Đông ngẩng đầu, “Bây giờ còn có gì nghi vấn không?”
Giản bộ đầu lắc đầu, “Không còn nữa.”
Nhưng Hàn Diệu vẫn chưa từ bỏ, “Chúng ta có thể xem cửa hàng phía trước được không?”
Cố Vân Đông nheo mắt lại, “Hàn công tử, lời ta nói vừa rồi, ngươi nửa câu cũng không nghe lọt tai sao? Ngươi nghi ngờ ta che giấu thích khách? Xin hỏi điều đó có lợi gì cho ta?”
Giản bộ đầu bên cạnh cũng nói, “Đúng vậy, Hàn công tử, Thiệu phu nhân xưa nay thâm minh đại nghĩa, sẽ không làm ra chuyện như vậy. Chúng ta ở đây lãng phí thời gian đoán mò, nói không chừng thích khách đã trốn xa rồi.”
Hàn Diệu mím môi, người mà hắn mang đến cũng đã nhanh chóng chạy về phía cửa hàng phía trước, giật mạnh rèm cửa.
Sắc mặt Cố Vân Đông đột nhiên trầm xuống, “Xem ra Hàn công tử không biết quản giáo thủ hạ cho lắm.”
Mặt Hàn Diệu tức khắc đen lại, nhưng hắn không nói gì.
Rất nhanh, tên thủ hạ đó bước ra, lắc đầu với Hàn Diệu, “Bên trong không có ai, chỉ có một cái đục mộc dính máu.”
“Thiệu phu nhân, xin lỗi.” Hàn Diệu chắp tay với Cố Vân Đông, “Cáo từ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Sau đó, liền mang theo mấy tên thủ hạ đi ra ngoài.
Giản bộ đầu trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, định nói lời xin lỗi với Cố Vân Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, trên tay Cố Vân Đông không biết từ khi nào đã có một cây nỏ tiễn, nhắm thẳng vào tên thủ hạ tự ý xông vào cửa hàng phía trước, “vèo” một tiếng b.ắ.n ra.
Giản bộ đầu, “…”
“A…” Tên thủ hạ đau đớn kêu lên một tiếng, một tay che lấy cánh tay đầm đìa m.á.u tươi, kinh ngạc quay người lại.
Hàn Diệu cũng không dám tin quay người lại, nhìn về phía Cố Vân Đông.
“Thiệu phu nhân, người đang làm gì vậy?”
“Nếu Hàn công tử không biết quản giáo thủ hạ, vậy ta không ngại dạy dỗ giúp ngươi.” Cố Vân Đông cười lạnh.
Sắc mặt Hàn Diệu xanh mét, hắn là thế tử của Bình Nam Hầu phủ, ở đất phong của mình luôn là kẻ cầm đầu, đâu có bị người ta coi thường như vậy? Đặc biệt là một người phụ nữ, một người phụ nữ nông thôn.
Đôi mắt Hàn Diệu híp lại, quay phắt sang nhìn Giản bộ đầu, “Giản bộ đầu cũng thấy rồi đó, Thiệu phu nhân ra tay đả thương người, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Giản bộ đầu, “…” Có thể coi như ta không tồn tại được không?
Cố Vân Đông cười nói, “Vậy thủ hạ của Hàn công tử tự ý xông vào nhà dân, lại nên xử lý thế nào?”
“Ngươi…”
Cố Vân Đông chậm rãi lắp tên vào nỏ, vẫn giơ lên chĩa về phía họ, “Đương nhiên, nếu Hàn công tử vẫn còn ấm ức, ta cũng không ngại ngươi báo quan bắt ta. Dù sao sau này mang tiếng vong ân bội nghĩa cũng không phải ta, bị người ta chỉ trỏ nói Bình Nam Hầu phủ không biết quản thúc hạ nhân không có quy củ cũng không phải ta, bị Bạch gia tìm đến cửa kết thù càng không phải ta.”
Hàn Diệu tức khắc không nói được câu nào.
Cố Vân Đông tiếp tục cười, nếu có thể, mũi tên vừa rồi, nàng thực sự rất muốn b.ắ.n thẳng vào Hàn Diệu.
“Nhưng có lẽ Hàn công tử căn bản không quan tâm đến những điều đó, dù sao cũng là thế tử của Bình Nam Hầu phủ mà, quyền cao chức trọng, muốn lục soát nhà người khác thì cứ lục soát. Nói ra, ta cũng đã gặp không ít gia đình phú quý, ngay cả những thương hộ bình thường tài sản không nhiều lắm, gia giáo cũng rất tốt. Làm sai chuyện còn biết xin lỗi, có lẽ, phong thủy của Tuyên Hòa phủ tương đối tốt chăng.”
Lời này, Giản bộ đầu tỏ vẻ vô cùng tán đồng.
Hàn Diệu quay phắt đầu lại, đột nhiên tát một cái vào mặt tên thủ hạ, “Xin lỗi Thiệu phu nhân, ai cho phép ngươi tự tiện hành động?”