Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1706: Có một nhân vật thân phận cao hơn đến



Giản bộ đầu lại nhìn trái nhìn phải, may mà lúc này họ đang ở đầu một con hẻm, cũng không có ai đi về phía này.

 

Ông hạ giọng thấp hơn, “Nói cho hai vị cũng không sao, dù sao sớm muộn gì hai vị cũng sẽ biết. Ta nói cho hai vị nghe, đại nhân chúng ta dám cứng rắn như vậy, là vì trong thành đã có một nhân vật thân phận cao hơn, trực tiếp đè đầu Bình Nam Hầu một bậc.”

 

Thân phận cao hơn?

 

“Là ai?”

 

“Lão quốc công gia của Định Quốc Công phủ.”

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều sững sờ, có chút kinh ngạc, “Lão quốc công cũng đến ư?”

 

Địa vị của Định Quốc Công phủ ở kinh thành, không phải là một Bình Nam Hầu nhỏ nhoi có thể so sánh được.

 

Lão quốc công lúc trẻ càng là chiến công hiển hách, uy danh lừng lẫy.

 

Thế nhưng dưới thời tiên hoàng, thành tích như vậy hiển nhiên đã công cao hơn chủ, khiến bậc đế vương phải kiêng kỵ.

 

Lão quốc công rất có tầm nhìn xa, biết cứ tiếp tục như vậy, cả gia đình đều không có kết cục tốt, chi bằng tự mình lui về ở ẩn.

 

Nhưng cứ thế lui về cũng không được, vì thế ông tìm một người bạn cũ có thù oán với mình nhưng thực tế quan hệ không tệ, bảo người đó tố cáo mình trước mặt hoàng thượng.

 

Một tội danh không lớn không nhỏ, khiến lão quốc công bị tước soái ấn, cả gia đình bị lưu đày.

 

Nhưng lão quốc công đã sớm có chuẩn bị, tuy nói là bị lưu đày, nhưng cả gia đình đều an toàn.

 

Toàn bộ người trong quốc công phủ, không một ai xảy ra chuyện.

 

Cứ như vậy lưu đày hai năm, đương kim hoàng thượng đăng cơ, vụ án đầu tiên được lật lại chính là của gia đình Định Quốc công.

 

Lão quốc công được long trọng đón về kinh thành, quốc công phủ được trả lại cho họ.

 

Một số người nhạy bén về chính trị nhanh chóng nhận ra, e rằng lão quốc công đã sớm ngầm đứng về phía tân hoàng, cho nên tuy bị lưu đày, nhưng những đối thủ của ông, không ai có thể ra tay được với họ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuy nhiên, tuy Định Quốc Công phủ đã được trả lại, nhưng lão quốc công lại lấy lý do tuổi tác đã cao để rời khỏi kinh thành, đến núi Vân Cảnh tĩnh dưỡng.

 

Hơn nữa còn để lại lời nói, rằng con cháu đời sau từ nay về sau hãy tự dựa vào bản lĩnh để được hoàng thượng trọng dụng, ông sẽ không can thiệp.

 

Cũng chính vì vậy, Định Quốc Công phủ ngược lại càng được hoàng thượng để mắt đến.

 

Huống hồ, con cháu của Định Quốc công quả thực đều rất có tiền đồ, cho dù hiện tại quan chức không cao, nhưng tin rằng không quá vài năm nữa, chắc chắn có thể tỏa sáng trên triều đình.

 

Cho nên, cho dù lão quốc công không ở kinh thành, nhưng địa vị của ông, lại không thể lay chuyển.

 

Theo lý mà nói, núi Vân Cảnh cách Tuyên Hòa phủ có một khoảng cách, không ngờ lão quốc công lại cũng đến Tuyên Hòa phủ.

 

“Chẳng lẽ lão quốc công thân thể không khỏe?” Cố Vân Đông hỏi.

 

Giản bộ đầu nhún vai, “Cái này ta không rõ lắm, chuyện của cấp trên, ta là một tiểu bộ đầu, cũng không tiện hỏi thăm nhiều. Dù sao, có một pho tượng Phật lớn như vậy ở đây, nghĩ rằng Bình Nam Hầu cũng không gây ra được sóng gió gì.”

 

Còn đừng nói, trước đó Hàn Diệu và Hàn Dĩnh đều cho rằng ở Tuyên Hòa phủ họ là lớn nhất, nào biết đâu vừa mới khoe khoang chưa được nửa ngày, đã bị đè bẹp.

 

Giản bộ đầu nói xong, lại chắp tay với hai người Thiệu Thanh Viễn, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lúc này mới xoay người, đi thẳng về phía Thiệu phủ.

 

Vừa vào cửa viện, liền nghe người gác cổng nói: “Cố lão gia và Cố phu nhân đến.”

 

“Cha mẹ ta?” Cố Vân Đông kinh ngạc.

 

Nàng còn đang thắc mắc sao hôm nay mẹ không đi tiệm hoa, hóa ra là đến Thiệu phủ.

 

Nhưng cha không phải phải đi thư viện đọc sách sao? Hôm nay đâu phải là ngày nghỉ.

 

Nói ra, vốn dĩ Cố Vân Đông hôm nay cũng định đi qua bên Tiểu Nhị Tiến một chuyến.

 

Nàng và Thiệu Thanh Viễn từ thôn Vĩnh Phúc trở về, kết quả ngày hôm sau liền gặp chuyện của Đại Lực, trì hoãn cả một ngày, đến hôm nay mới có thời gian rảnh.