Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1768: Lý lão nhân và Cổ Kính Nguyên??



Ba người vội vã đi về phía nhà họ Thiệu, lúc đi ngang qua từ đường của thôn Vĩnh Phúc còn gặp phải Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đang khám bệnh từ thiện ở đó.

 

Nhưng cả ba đều không thèm nhìn hai cha con họ, mà đi thẳng một mạch.

 

Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn: “…” Bọn ta đã vô hình đến mức này rồi sao?

 

Bạch Ung vừa về đến nhà, liền nóng lòng hỏi Thiệu Âm: “Con dâu, miếng ngọc bội này là của ai?”

 

Thiệu Âm mím môi, ánh mắt mang theo một tia căm hận: “Là của Cổ Kính Nguyên, con đã từng thấy trên người hắn.”

 

Cổ Kính Nguyên? Chẳng phải là tên cặn bã đã đem lòng yêu mến Thiệu Âm, cầu hôn không thành lại bắt cóc bà rời khỏi kinh thành, khiến bà không thể trở về Hoài Âm Hầu phủ hay sao?

 

Thiệu Âm hít sâu một hơi: “Lúc trước ta và Cổ Kính Nguyên đã ở cùng nhau một thời gian, đã từng thấy miếng ngọc bội này trên người hắn. Lúc đó hắn còn huênh hoang nói, đợi ta gả cho hắn rồi, sẽ đem miếng ngọc bội này cho ta. Phì, cứ như ai thèm lắm vậy.”

 

Miếng ngọc bội này tuy không rẻ, nhưng đối với Thiệu Âm, người đã thấy qua nhiều thứ tốt, thì thực sự không có sức hấp dẫn là bao.

 

Cố Vân Đông cầm lấy miếng ngọc bội, nhìn qua nhìn lại, đột nhiên nói: “Trên người Lý lão nhân có ngọc bội của Cổ Kính Nguyên, nói như vậy, ông ta và Cổ Kính Nguyên có quen biết. Vậy… Thiệu đại ca bị Lý lão nhân bắt cóc, là do Cổ Kính Nguyên sai khiến?”

 

Bạch Ung cười lạnh: “Chắc chắn là vậy rồi. Người nhà họ Cổ đúng là ở đâu cũng gieo rắc sự ghê tởm. Cứ tưởng đày bọn chúng đến đảo Lâm Tầm là xong, ai ngờ vẫn còn có thể gây rối lâu như vậy.”

 

Tức c.h.ế.t ông, nếu ông không xử lý người nhà họ Cổ, ông sẽ không mang họ Bạch.

 

Làm cho đứa cháu ngoan của ông thất lạc hơn hai mươi năm, làm cho đứa cháu ngoan của ông chịu bao nhiêu khổ cực, người nhà họ Cổ phải trả giá cho chuyện này.

 

“Vậy nên, lão già họ Lý kia hành hạ A Dục của chúng ta như vậy, cũng là do Cổ Kính Nguyên chỉ đạo?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Bạch Ung thở hổn hển: “Ta đi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng ngay bây giờ, ta sẽ hạ độc chúng, để chúng sống không bằng chết, c.h.ế.t trong đau đớn ruột gan.” Ông nói rồi lao ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Vân Đông vốn cũng rất tức giận, thấy vậy liền không nhịn được cười, dở khóc dở cười vội ngăn ông lại: “Gia gia, ngài đừng vội, nhà họ Cổ chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho, nhưng cũng không vội nhất thời, cứ đợi tướng công bọn họ trở về rồi bàn bạc tiếp.”

 

Bạch Ung cũng chỉ là nhất thời nóng giận, đương nhiên không thể cứ thế mà phóng đến đảo Lâm Tầm.

 

Ông hừ lạnh hai tiếng, rồi lại ngồi xuống.

 

“Được, ta không vội, ta sẽ từ từ suy nghĩ, nghĩ ra một trăm cách để hành hạ bọn chúng cho đến chết. Dám đối xử với A Dục nhà ta như vậy, tức c.h.ế.t ta mà.”

 

Không chỉ ông tức giận, mà Cố Vân Đông và Thiệu Âm sao lại không tức.

 

“Nhưng con khá tò mò, sao Lý lão nhân này lại quen biết Cổ Kính Nguyên. Lại còn nghe lời hắn như vậy, nuôi nấng và hành hạ tướng công nhiều năm. Chẳng lẽ chỉ vì nhận một miếng ngọc bội của hắn thôi sao? Lúc trước Lý lão nhân chính là cùng hội cùng thuyền với bọn buôn người, đừng nói là miếng ngọc bội này, cho dù nhiều tiền hơn nữa ông ta cũng có thể kiếm được mà?”

 

Dù sao cũng không thể là vì tiền, bởi lúc đó Lương Tử đã từng nói, Lý lão nhân để nhờ hắn giúp đoạt lại Thiệu Thanh Viễn, đã đem hết số tiền tích cóp nhiều năm của mình cho Lương Tử.

 

Số tiền tích cóp đó đã tiêu hết sạch, chỉ còn lại miếng ngọc bội này.

 

Có điều kỳ quặc.

 

Bạch Ung và Thiệu Âm nghe vậy, lập tức cũng im lặng, trầm tư.

 

Đúng vậy, điểm này không dễ giải thích.

 

Chẳng lẽ, Lý lão nhân và Cổ Kính Nguyên có quan hệ gì đó?

 

Nhưng một người là thiếu gia nhà họ Cổ, một người là kẻ buôn người, hai người sao lại có mối quan hệ… sâu xa đến vậy?