Chỉ riêng người của hai nhà Cố, Bạch cùng hạ nhân đã cần đến bốn chiếc xe ngựa, Kiều Kim Thủy đang hôn mê cũng cần một chiếc riêng.
Còn một chiếc xe ngựa nữa thì dùng để chở các rương lễ vật, đó là những thứ Cố Đại Giang chuẩn bị thêm để tặng cho vợ chồng Dương Chí Phúc.
Dù sao cũng là lần đầu con rể đến nhà, đã cưới con gái của họ mà ngay cả sính lễ cũng không có, bây giờ cũng nên bù đắp lại. Cũng là để hai ông bà yên tâm, rằng Cố Đại Giang ông thật lòng yêu thương và coi trọng Dương Liễu.
Như vậy, đoàn người chẳng phải đông đúc hệt như một đoàn thương buôn hay sao?
Tuy nhiên, đây cũng là một trải nghiệm hiếm có, dù sao cũng là lần đầu tiên người của hai nhà cùng nhau ra ngoài. Tuy nói là đi đường, nhưng cũng giống như đi dã ngoại vậy.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Dương Liễu lại càng là lần đầu tiên có trải nghiệm mới lạ như vậy. Bà vừa hái rau vừa nói chuyện với Thiệu Âm: “Tôi còn nhớ lần trước đi xa nhà, bệnh của tôi còn chưa khỏi hẳn, cũng là đi theo Vân Đông ra ngoài. Lúc đó cái gì cũng không hiểu, nấu nướng cơm nước đều do một mình Vân Đông quán xuyến hết mọi việc. Nghĩ lại mình làm mẹ, thật đúng là chẳng có tác dụng gì.”
“Lời không thể nói như vậy được, Vân Đông đó là hiếu thuận, chị là người có phúc, sau này ngày lành còn ở phía sau. Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của Vân Đông thật sự rất tốt, còn có Khả Khả nữa, con bé nhỏ như vậy đã thích vào bếp, làm gì cũng ra dáng ra hình, tương lai không chừng sẽ là một đầu bếp giỏi.”
“Con bé đó nói, đợi nó lớn lên sẽ tự mở một tửu lầu. Vân Đông còn gợi ý cho nó, nói có thể mở cái gì mà, quán ăn gia đình, tôi cũng không hiểu đó là gì. Dù sao Khả Khả nghe xong thì nhiệt tình lắm, mục tiêu rất rõ ràng.”
Thiệu Âm chưa từng nghe qua cái gì gọi là quán ăn gia đình, lập tức hứng thú: “Quán ăn gia đình là món gì vậy?”
“Cái này phải để Vân Đông giải thích cho chị nghe.”
Nói rồi, Dương Liễu quay đầu tìm kiếm, lại không thấy Vân Đông đâu, chỉ thấy Khả Khả ở cách đó không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Liễu vội vẫy tay: “Khả Khả, lại đây mẹ hỏi con chuyện này.”
Cô bé đang phấn khích chạy về phía một chiếc xe ngựa, sau đó thở hổn hển bò lên xe. Nghe thấy tiếng của Dương Liễu, động tác của cô bé dừng lại, thân hình nhỏ nhắn vặn vẹo nửa vòng, trông như một chiếc bánh quai chèo nhỏ.
Dừng một chút, cô bé cao giọng nói: “Mẹ ơi, con lấy chút đồ, lát nữa sẽ qua ngay.”
“Lấy đồ gì, ta lấy giúp con.” Bên tai truyền đến giọng của Cố Vân Thư, sau đó, Khả Khả liền cảm thấy thân mình lơ lửng, bị nhấc từ bên thành xe ngựa xuống.
Cố Vân Thư tuy tuổi không lớn, nhưng ba năm trước sau khi ổn định ở thôn Vĩnh Phúc đã bắt đầu học võ. Cho nên đừng nhìn bề ngoài cậu trông như một thư sinh mặt trắng nho nhã, nhưng sức lực lại không nhỏ, ôm Khả Khả cũng không hề thấy mệt.
Cậu đặt em gái xuống, liền bắt đầu cau mày dạy dỗ: “Thành xe ngựa cao như vậy, con là một cô bé mà leo lên đó làm gì? Lỡ như con ngựa phía trước đột nhiên giật mình chạy đi thì làm sao, con mà bị hất xuống, không nói đến gãy tay gãy chân, khuôn mặt nhỏ nhắn này chắc chắn sẽ bị hủy hoại. Ở đây có bao nhiêu người, muốn lấy thứ gì chỉ cần gọi một tiếng là được, ta sẽ lấy giúp con, có nghe không, lần sau không được như vậy nữa.”
Cố Vân Khả: “…”
Cô bé ấm ức nhìn anh hai mình, cô bé đã leo lên rồi, tại sao lại phải bế cô bé xuống?
Cố Vân Thư thấy vậy, bèn xoa nhẹ đầu cô bé: “Con còn không phục à? Nói đi, muốn lấy cái gì, ta lên lấy giúp con.”
Khả Khả cúi đầu, lẩm bẩm hai câu.
Cố Vân Thư không nghe rõ, ghé sát lại: “Con nói gì? Lớn tiếng chút.” Cậu nghi ngờ em gái đang mắng mình.