Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1786: Ông bố đầy mưu kế



Người thím sững sờ, vội trả lời: “Chính là y quán họ Kỷ, đó, đi về phía bên này, qua hai ngã rẽ là tới.”

 

Y quán họ Kỷ? Chẳng phải là quán mà lần trước họ đã đến sao?

 

Cố Vân Đông nhớ lại lúc đó còn có một lang băm chẩn đoán lung tung, kê một đống t.h.u.ố.c vừa thừa thãi vừa đắt tiền, kết quả bị Thiệu Thanh Viễn vạch trần.

 

May mà chủ nhân của y quán đó là người tốt, lại quen biết Chu Hán, nên đã đuổi tên lang băm đó đi.

 

Vì vậy, y quán họ Kỷ, Cố Vân Đông vẫn còn biết.

 

Nàng cảm ơn người thím: “Cảm ơn thím, con biết chỗ đó rồi.”

 

“Ôi, có gì mà phải cảm ơn. Nói ra thì nhà họ Dương này cũng lạ, cách đây không xa có danh y mới đến là Kiều đại phu, họ lại cố tình không đi, cứ nhất quyết phải đến y quán họ Kỷ xa hơn một chút.”

 

Kiều đại phu à…

 

Đám người Cố Vân Đông lòng dạ sáng tỏ nhìn nhau một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Nàng nhìn ra phía sau, rồi nói với người thím: “Chúng con đi tìm Dương đại gia ngay đây, nhưng không biết có thể làm phiền thím một chút, người của con đông quá, đi theo cả đoàn cũng không tiện lắm. Cho nên muốn mượn sân nhà thím nghỉ chân một lát, có được không ạ?”

 

Người thím thấy nhiều người như vậy, có chút do dự: “Cái này…”

 

Cố Vân Đông quay đầu lại liếc nhìn, Thiệu Thanh Viễn liền đưa một gói giấy dầu vào tay nàng.

 

Cố Vân Đông nhận lấy rồi nhét vào tay người thím: “Đây là đặc sản nhà chúng con mang đến, thím nếm thử xem, đừng khách sáo.”

 

Có quà để nhận, hơn nữa những người này trông ai cũng sang trọng, chắc không phải người xấu? Ít nhất nhà bà cũng chẳng có gì đáng để những người giàu có này dòm ngó.

 

Thế là bà nhận lấy gói giấy dầu, cười đến mặt nhăn như hoa cúc: “Xem cô nói kìa, có gì mà tiện hay không tiện. Chúng tôi với Dương đại gia cũng là hàng xóm láng giềng, mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi mà. Tới tới tới, vào đi, vào đi, chỉ là sân nhà tôi không được rộng rãi cho lắm, các vị đừng chê nhé, để tôi đi rót nước cho các vị.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà vừa nói vừa xoay người đi vào sân, bắt đầu gọi con dâu nhanh chóng dọn ghế ra.

 

Cố Vân Đông bật cười, lúc này mới quay đầu lại nói với Cố Đại Giang và mọi người: “Cha, bên y quán để con và Thiệu đại ca đi là được, mọi người cứ ở đây nghỉ chân một lát, chúng con sẽ về nhanh thôi.”

 

Cố Đại Giang suy nghĩ một lát: “Ta cũng đi.” Dù sao cũng là cha mẹ vợ của mình, làm con rể, có thể giúp được gì thì giúp, tốt nhất là để lại được ấn tượng tốt.

 

Cố Vân Đông liếc nhìn ông, mục đích của cha rõ ràng quá rồi, đúng là ông bố đầy mưu kế.

 

Nhưng nàng cũng không ngăn cản, cha cũng không dễ dàng gì, lớn từng này tuổi rồi còn phải trải qua sự khảo nghiệm của cha mẹ vợ.

 

Dương Liễu cũng muốn đi theo, nhưng bị Cố Vân Đông ngăn lại.

 

Nếu bà đi, thì Vân Thư và Vân Khả chắc chắn cũng sẽ đòi đi theo, kết quả chẳng phải là cả một đoàn người dài lê thê nối đuôi nhau sao?

 

“Nương, người có thể trò chuyện với thím ấy, hỏi thăm tình hình của ông bà ngoại, như vậy trong lòng người cũng sẽ rõ hơn.”

 

Dương Liễu nghĩ cũng phải, liền không đi theo nữa, chỉ dặn dò họ cẩn thận.

 

Thế là Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn và Cố Đại Giang cùng nhau rời khỏi tiểu viện.

 

Họ vừa đi, người thím liền tò mò hỏi thăm thân phận của cả đoàn.

 

Dương Liễu chỉ nói là thân thích, ngoài ra không nói gì nhiều.

 

Ngay sau đó bà lại hỏi về tình hình của nhà họ Dương. Người thím này vốn dĩ đã hay chuyện, lại còn thích nói những chuyện ngồi lê đôi mách này.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Chưa đầy một lát, đã tuôn ra một tràng như trút đậu trong ống tre, đem tất cả những gì mình biết nói ra sạch sẽ.

 

Dương Liễu có đôi lúc muốn xen vào cũng không được, đành phải bất đắc dĩ nghe bà kể chuyện.

 

Ngược lại, mấy đứa trẻ con lại nghe rất say sưa.