Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1788: Được Cố Đại Giang đỡ lấy



Ồ, thì ra vị Kiều đại phu giả mạo Kiều Kim Thủy cũng ở đây à?

 

Thiệu Thanh Viễn cười nhạt một tiếng, đẩy đám đông ra, nắm tay Cố Vân Đông đi vào trong.

 

Khó khăn lắm mới vào đến cửa, vừa hay nghe thấy Lý đại phu lại lên tiếng: “Kỷ chủ nhân, bây giờ ông đã rõ chưa? Tên họ Thiệu kia, căn bản là một kẻ lừa đảo. Ông nghe lời một kẻ lừa đảo, kết quả lại đuổi ta ra khỏi y quán, còn hủy hoại danh tiếng của ta. Kẻ ngốc không phân biệt phải trái, không hiểu y thuật như ông, căn bản không xứng mở y quán. Ông đây là đang đùa giỡn với tính mạng của bá tánh.”

 

Nói rồi, hắn chỉ vào Dương Hạc đang hôn mê bất tỉnh ở một bên: “Thấy không, đây là chứng cứ tốt nhất. Dương Hạc vốn chỉ bị đập vỡ đầu, vấn đề không lớn, kết quả các người lại chữa cho cậu ta đến mức nửa sống nửa chết. Dương lão gia tử, bây giờ ông nên biết, mình đã tin nhầm người rồi chứ? Y quán coi thường mạng người như thế này, nên đóng cửa đi, để khỏi hại người khác.”

 

Bá tánh xung quanh rất nhiều người không rõ chân tướng, nhưng thấy Dương Hạc quả thực đang hấp hối, liền bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Sắc mặt của Kỷ chủ nhân tái mét, nhìn Lý đại phu và vị ‘Kiều Kim Thủy’ với vẻ mặt thản nhiên như không, hai tay siết chặt.

 

Hai vị lão đại phu bên cạnh ông càng tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe: “Lý Chí, ngươi đừng có ở đây nói bậy bạ.”

 

“Ta nói bậy bạ? Nếu các người thật sự có năng lực, thì cứu cậu ta tỉnh lại đi.”

 

Sắc mặt hai vị lão đại phu đỏ bừng, họ vừa rồi đã bắt mạch cho Dương Hạc, quả thực không có cách nào.

 

Chính vì vậy, Lý Chí mới càng thêm kiêu ngạo, Kỷ chủ nhân cũng nhíu chặt mày.

 

Lý Chí hừ nhẹ: “Biết ngay là các người không có bản lĩnh mà, Kiều đại phu của chúng ta thì có thể.”

 

Nói rồi, hắn nịnh nọt xoay người, khẽ khom lưng nói với ‘Kiều Kim Thủy’: “Kiều đại phu, phiền ngài xem giúp, để cho một số người không biết tự lượng sức mình, không hại đến tính mạng người khác.”

 

‘Kiều Kim Thủy’ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, lúc này mới từ từ đi đến bên cạnh Dương Hạc.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, hắn vừa mới vươn tay ra, định bắt mạch cho Dương Hạc, lại bị Dương lão gia tử ở bên cạnh ngăn lại.

 

‘Kiều Kim Thủy’ nhíu mày. Lý Chí tức giận, tiến lên không nói hai lời liền đẩy Dương lão gia tử ra.

 

Dương Chí Phúc đã lớn tuổi, không hề phòng bị bị đẩy như vậy, trực tiếp lùi lại mấy bước, mắt thấy sắp đụng phải cái giá bên cạnh.

 

Phía sau đột nhiên có một người đứng đó, một đôi tay vững vàng đỡ lấy lưng ông.

 

“Ông không sao chứ?”

 

Dương lão gia tử quay đầu lại, liền thấy một vị trung niên nam tử đứng phía sau, ông vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, gật đầu với ông ta: “Cảm ơn.”

 

Cố Đại Giang lắc đầu: “Không cần, ông cứ đứng vững, ở đây để tôi lo.”

 

Dương Chí Phúc ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu.

 

Cái gì gọi là ‘ở đây để tôi lo’, người này là ai? Chuyện ở đây có liên quan đến ông ta sao?

 

Cố Đại Giang đã kéo Dương Chí Phúc ra sau lưng mình, rồi tiến lên hai bước, nắm lấy cổ tay của vị ‘Kiều Kim Thủy’ đang định thăm mạch, biểu cảm lạnh lùng.

 

“Ngươi vừa rồi không nghe thấy sao? Người nhà của người bệnh không cần ngươi chữa trị.”

 

‘Kiều Kim Thủy’ rất bất mãn nhìn Cố Đại Giang, hung hăng giật tay mình lại.

 

Lý Chí càng tức giận quát: “Ngươi là ai, xía vào chuyện của người khác làm gì. Cái gì gọi là người nhà người bệnh không cần chúng ta chữa trị, ông ta lớn tuổi rồi, hồ đồ, không phân biệt được ai tốt ai xấu, không biết bệnh tình của người bệnh nghiêm trọng đến mức nào. Chúng ta làm đại phu, tự nhiên phải đưa ra phán đoán chính xác.”