Mà Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không biết rằng, lúc này Lưu thị sau khi đi qua con hẻm đó, rất nhanh đã đến con phố chợ lớn nhất của huyện thành.
Lưu thị hai ngày nay đều ru rú trong nhà không dám ra ngoài. Con trai bà đã đ.á.n.h Dương Hạc, hơn nữa còn dùng đá ném vào đầu, tạo ra một vết thương lớn như vậy.
Bà chính mắt thấy, m.á.u trên đầu Dương Hạc chảy ròng ròng khắp nơi, nhìn đã thấy rợn người.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bà cũng sợ Dương Hạc không may mắn mà qua đời, cho nên đã kéo theo đứa con trai không vui vẻ gì ở nhà không đi đâu cả.
Cứ như vậy trốn trong nhà hai ngày, vợ chồng Dương lão thái cũng không tìm đến cửa, cũng không nghe nói Dương Hạc đã chết. Lá gan của Lưu thị lúc này mới lớn hơn một chút, cũng dám dắt con trai ra ngoài.
Vì vậy, những lời đồn đại từ huyện nha ngày hôm qua, tạm thời vẫn chưa đến tai bà, tự nhiên cũng không biết nhà họ Dương đã xảy ra chuyện lớn.
Lưu thị đến chợ, chính là muốn mua chút đồ ăn ngon, thịt ngon về, để cho mình và con trai trấn an tinh thần.
Bà không chú ý cách bà hai gian hàng, Dương lão thái cũng đang ngồi xổm trên đất lựa đồ.
Dương lão thái mấy năm trước khi trong nhà còn có hạ nhân, cơ hội tự mình đi mua đồ ăn không nhiều lắm. Bây giờ thì ngược lại, ngày nào cũng đến chợ, hơn nữa cũng đã hình thành thói quen lựa chọn, mặc cả.
Người trong chợ này phần lớn đều nhận ra bà, cũng biết những chuyện giữa bà và con trai Dương Văn Lễ.
Nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, bà không những mặc quần áo mới tinh, bên cạnh còn có một người phụ nữ có vài phần giống bà, bên cạnh còn dắt một cậu bé ngoan ngoãn, phía sau còn có một nha hoàn trông có vẻ ngốc nghếch.
Nha hoàn kia trong tay xách không ít đồ, Dương lão thái muốn lấy một chút cũng không chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không chỉ vậy, mua đồ ăn cũng không mặc cả. Trước đây thấy hai đống đồ ăn, bà luôn chọn đống rẻ hơn.
Bây giờ yêu cầu cao hơn, chỉ lấy đồ ngon.
Có người liền không nhịn được hỏi: “Dương thím, đây là ai vậy? Trông giống như phu nhân nhà giàu có.”
Dương lão thái cười khúc khích, đắc ý chỉ vào Dương Liễu nói: “Đây là con gái của tôi, Dương Liễu, đây là cháu ngoại của tôi, A Thư.”
Dương lão thái đương nhiên muốn mua đồ ăn ngon, con gái, con rể, các cháu ngoại đều ở đây, bà hận không thể đem những thứ tốt nhất cho họ. Cũng không thể mặc cả, nếu không người ta thấy con gái đi bên cạnh mà bà còn phải cãi cọ với người khác, chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng, nói con gái bà không hiếu thuận.
Hơn nữa trong tay Dương lão thái, vẫn còn một chút tiền riêng. Lúc này không dùng, còn đợi đến khi nào?
Con gái???
Người bán hàng rong nghe xong ngẩn người, không chỉ anh ta, mà những người bán hàng rong xung quanh vẫn luôn tò mò nhìn họ cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Dương thím, từ khi nào bà lại có thêm một cô con gái vậy? Chúng tôi sao chưa từng nghe nói qua? Con gái bà gả đi đâu vậy?”
Có người tuổi hơi lớn, cẩn thận nhớ lại một lúc, lập tức không dám tin nói: “Dương thím, tôi nhớ cô con gái đã mất của bà tên là Dương Liễu đúng không? Bà đây…”
Rất nhiều người còn nói, vợ chồng nhà họ Dương cũng là mệnh khổ, rõ ràng sinh một trai một gái. Kết quả con gái sớm mất, con trai lại không hiếu thuận, lớn từng này tuổi còn phải vất vả mưu sinh.
“Phì.” Dương lão thái không khách khí nhổ một ngụm. “Ai đã qua đời? Đây là con gái của tôi, con gái ruột. Nó vẫn khỏe mạnh, chỉ là năm đó bị va vào đầu mất trí nhớ, bây giờ nhớ lại rồi, liền trở về tìm tôi và cha nó. Còn nói muốn hiếu thuận chúng tôi, cùng con rể đón chúng tôi đến nhà họ ở nữa.”