Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1827: Vân Thư bị va phải



Dương Liễu và Dương lão thái đã được Cố Vân Thư kéo ra khỏi đám đông, đi một đoạn khá xa mới dừng lại.

 

“Được rồi, ở đây đi, như vậy sẽ không va vào hai người.” Cố Vân Thư lau mồ hôi trên trán, vô cùng hài lòng với sự nhanh trí của mình.

 

Dương lão thái lại lo lắng hỏi: “Cô bé Thủy Đào không sao chứ?”

 

“Không sao đâu ạ, Thủy Đào có học võ, người thường không đ.á.n.h lại nó được đâu.” Dương Liễu giải thích một câu, nhưng bà cũng không ngờ Thủy Đào lại ra tay nhanh như vậy.

 

Tuy bà cũng rất tức giận, nhưng không hề muốn làm lớn chuyện.

 

Bên kia, Đồng Thủy Đào đ.á.n.h nhau khí thế ngất trời, cũng có người chạy đi tìm huynh đệ của gã bán hàng rong.

 

Gã bán hàng rong này quả thực cũng có chút thế lực ở khu này, chẳng mấy chốc đã có hơn chục người kéo đến vây lấy Đồng Thủy Đào.

 

Đồng Thủy Đào chẳng hề sợ hãi, đám người này chỉ được cái múa chân múa tay cho oai mà thôi.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Những người bán hàng rong gần đó vội vàng dọn hàng đi nơi khác, nhưng cũng có kẻ hiếu kỳ đứng lại hóng chuyện.

 

Lưu thị cũng vậy, bà ta đứng cách đó khá xa, còn cố chen vào giữa đám đông, mắt sáng rực nhìn hai bên ẩu đả.

 

Cũng có người chạy đi tìm người phụ trách khu chợ. Chợ này cũng có quan sai canh gác, nhưng sau khi tuần tra hàng ngày, họ thường ngồi uống trà ở một quán trà phía dưới chợ, cách nơi này một quãng khá xa.

 

Lưu thị nhìn một lúc, liền tặc lưỡi, nhìn chằm chằm Đồng Thủy Đào mà bình phẩm: “Một con bé mà khỏe thế, lại còn biết đ.á.n.h nhau, y hệt đàn ông, sau này chắc chẳng ai thèm lấy. Phải không Bảo Nhi, sau này con đừng có lấy loại đàn bà như vậy nhé.”

 

Lưu thị vừa nói vừa quay đầu lại, ngay sau đó sắc mặt biến đổi.

 

“Bảo Nhi, Bảo Nhi con đâu rồi?”

 

Rõ ràng vừa nãy còn đi bên cạnh mình, vậy mà giờ đã không thấy bóng dáng đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lưu thị chẳng còn tâm trí xem náo nhiệt, vội vàng đẩy đám đông ra để đi tìm con.

 

Dương Bảo đã sớm mất kiên nhẫn khi đi theo mẹ. Mua thứ gì cũng kén cá chọn canh, lại còn hay cãi cọ lôi thôi với người khác. Nhà mình đâu có nghèo đến mức không có cơm ăn, sao không dứt khoát một chút được? Nó đứng bên cạnh mà thấy mất mặt.

 

Thế nên, nhân lúc Lưu thị không để ý, Dương Bảo đã chuồn đi.

 

Nó muốn về tìm bạn chơi, cái chợ này vừa hôi vừa thối, chẳng có gì hay ho.

 

Thế nhưng, khi đi đến dãy hàng thứ hai, nó đột nhiên nhìn thấy Dương lão thái đang ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt bà còn có một cậu bé trạc tuổi nó.

 

Dương Bảo nhíu mày, lại gần hơn một chút thì nghe thấy giọng nói hiền từ và kiên nhẫn của Dương lão thái.

 

“A Thư mau nếm thử đi, đây là đặc sản của huyện An Nghi chúng ta, bánh bột ngô rau khô, vừa xốp vừa giòn, ngon lắm. Nào, cầm lấy, vẫn còn nóng hổi đây. Nếu con thích ăn, lát nữa bà lại đi mua thêm mấy cái, con cứ từ từ mà ăn. À đúng rồi, bên kia có một hàng bánh cốm gạo rất ngon, lát nữa lúc ra về chúng ta mua một ít nhé.”

 

Dương lão thái vốn đang lo cho Đồng Thủy Đào, nhưng khi nghe tin mấy người đã bị cô bé đ.á.n.h gục thì cũng dần yên tâm.

 

Lúc quay đầu lại, bà tình cờ thấy một hàng bán bánh bột ngô rau khô cách đó không xa, liền không kìm được mà muốn mua cho Vân Thư.

 

Thế là, bà vừa mua về đang dỗ nó ăn.

 

Ai ngờ bà vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một bóng người hùng hổ lao tới.

 

Không nói một lời, người đó đ.â.m thẳng về phía Cố Vân Thư.

 

Vân Thư có học võ, phản ứng rất nhanh, ngay khi khóe mắt cảm nhận có người lao tới, cậu theo bản năng nghiêng người né đi.

 

Thế là bóng người kia cứ thế lao thẳng về phía trước, không tài nào dừng lại được, “rầm” một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.