Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1830: Bỏ chạy



Các sai nha nhìn nhau, lời lẽ rành mạch, có nhân có quả, tư duy rõ ràng, nói về phương diện nào cũng đều chiếm lý.

 

Ngươi đ.â.m ta, ta né tránh, là một người đọc sách văn minh, lịch sự và độ lượng, ta lùi một bước không so đo với ngươi. Kết quả ngươi lại quay sang c.h.ử.i mắng bà ngoại ta. Vì lòng hiếu thảo và để bảo vệ trưởng bối, cậu ta cũng chỉ lấy đế giày bịt miệng người kia.

 

Rất… có thể chấp nhận được.

 

Mấy sai nha gật gù, nói với Dương Bảo: “Chuyện này rõ ràng là do ngươi gây sự trước, ta thấy ngươi mới là người nên theo chúng ta về nha môn một chuyến.”

 

Dương Bảo vừa nghe đến việc phải về nha môn, không nói hai lời liền bò dậy trốn sau lưng Lưu thị: “Mẹ, mẹ cứu con, con không muốn về nha môn.”

 

Lưu thị nãy giờ vẫn đứng ngây ra đó. Từ lúc nghe Cố Vân Thư nói hai chữ “bà ngoại”, bà ta đã nhận ra mấy người trước mặt là ai.

 

Người có thể gọi Dương lão thái là bà ngoại thì còn có thể là ai? Chẳng phải là con trai của Dương Liễu sao?

 

Vậy hai người một già một trẻ xa lạ trước mặt này, chẳng lẽ chính là người em gái mà Dương Văn Lễ đã nói đến?

 

Thôi xong, Dương Văn Lễ đã dặn dò phải tạo mối quan hệ tốt với Dương Liễu, nếu không cơ hội đông sơn tái khởi của họ sẽ không còn nữa.

 

Nghĩ đến đây, Lưu thị vội vàng nặn ra một nụ cười, cười với Dương Liễu, sau đó quay đầu nhìn mấy vị quan sai, nói: “Sai gia, đều là hiểu lầm cả, hiểu lầm thôi, chúng tôi là người một nhà mà. Con trai tôi không hiểu chuyện, thấy bà nội mình tốt với cháu ngoại nên trong lòng không vui, chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau thôi.”

 

Vị sai nha nhíu mày: “Ngươi nói gì? Ngươi báo án giả à?”

 

Lưu thị giật mình, có chút sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Dương lão thái: “Mẹ, mẹ nói giúp với sai gia đi, không thì họ bắt Bảo Nhi của mẹ về nha môn mất. Bảo Nhi còn nhỏ như vậy, nó mà vào nha môn thì lúc về chẳng phải mất nửa cái mạng sao?”

 

Dương lão thái tuy tức giận và lòng nguội lạnh, nhưng nói cho cùng, bà vẫn không đủ nhẫn tâm.

 

Dương Bảo là cháu ruột của bà, chưa từng nghe nói có chuyện cháu mắng bà vài câu mà lại bị đưa vào nha môn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì vậy, Dương lão thái đành mím môi, cười nói với mấy vị quan sai: “Là do trẻ con không hiểu chuyện, sai gia…”

 

Lời còn chưa dứt đã bị Cố Vân Thư ngăn lại, cậu lắc đầu với Dương lão thái.

 

Người của nha môn đâu phải dễ lừa gạt? Nếu Dương lão thái cũng thừa nhận chỉ là đùa giỡn, họ không những trách tội mẹ con Lưu thị mà còn bắt cả Dương lão thái đi nữa.

 

Dương lão thái im bặt, nhất thời rơi vào thế khó xử, không biết phải làm sao.

 

May thay, đúng lúc này, Đồng Thủy Đào đột nhiên chạy tới.

 

Cô đ.á.n.h nhau một trận mồ hôi nhễ nhại, cũng đã xử lý xong đám người kia.

 

Vốn dĩ cô đến để tìm mấy người Dương thị về, không ngờ vừa chạy tới đã thấy sai nha đứng trước mặt họ.

 

Đồng Thủy Đào cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng mấy vị sai gia vừa hay chặn đường họ, liền vội vàng xông lên, thở hổn hển nói: “Sai gia, các sai gia mau đi đi, bên kia sắp đ.á.n.h c.h.ế.t người rồi, mau đến xem đi.”

 

Vừa nghe tin có người sắp c.h.ế.t trong khu chợ mình quản hạt, mấy người cũng chẳng màng đến Dương lão thái nữa, lập tức răn đe một tiếng, cảnh cáo họ không được tái phạm, rồi quay người chạy về phía mấy gã bán hàng rong.

 

Đồng Thủy Đào cười hì hì, vội nói: “Đi mau, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Sau đó, cô nhận lấy thịt cá và giỏ rau trong tay Dương Liễu, đi trước mở đường.

 

Dương Liễu dìu Dương lão thái cũng vội vàng đuổi theo.

 

Lưu thị và Dương Bảo sợ đi chậm một bước sẽ bị quan sai nhìn thấy, cũng vội vàng lẽo đẽo theo sau.