Dương Bảo bị ném cả người xuống đất, cảm giác m.ô.n.g như bị vỡ thành hai mảnh.
Trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc mình còn chưa chạm vào nó mà trong nháy mắt đã bị quật ngã.
Nó đau đớn lật người, nửa nằm nửa bò, rồi chỉ vào Cố Vân Thư, tức giận nói: “Ngươi, ngươi dám đ.á.n.h ta.”
“Tại sao lại không dám.” Cố Vân Thư phủi tay, đòn quật qua vai này dùng khá tốt.
Cậu đi đến trước mặt Dương Bảo, từ trên cao nhìn xuống nó: “Ngươi có hiểu cái gì gọi là thua không? Bị ta đ.á.n.h ngã sấp mặt mà còn già mồm cãi láo, ngươi tưởng ai cũng là cha mẹ ngươi mà phải chiều chuộng ngươi sao? Ngươi nói thêm một câu nữa, tin ta quật ngươi thêm mấy lần nữa không?”
“Ta, ta…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ta cái gì? Ngươi nói xem ngươi có ích lợi gì không? Nói thì không lại ta, đ.á.n.h cũng không thắng ta. Chuyện đó không nói, vấn đề là ngươi lớn hơn ta, cũng như ta, trong người đều mang một nửa dòng m.á.u nhà họ Dương. Sao giữa chúng ta lại khác biệt lớn như vậy? Ta thông minh đáng yêu, tính tình hướng ngoại phóng khoáng, nhân duyên tốt, học vấn cao thâm, hiểu lễ nghĩa, nói văn minh, ngoại hình tuấn tú, thân thủ lại phi phàm… vân vân.”
“Còn ngươi thì sao? Nói năng lắp bắp, hành động chậm chạp, cả người toát ra một mùi khiến người ta muốn tránh xa vạn dặm. Đúng là chẳng được tích sự gì, ngươi nói xem ngươi như vậy, tương lai có thể có tiền đồ gì?”
“Văn không được, võ không xong, chẳng có lấy một nghề tinh thông, tính cách lại đáng ghét, nhân phẩm cũng không tốt, còn không biết tự lượng sức mình. Ngươi như vậy mà còn dám mạnh miệng nói không nuôi bà ngoại ta? Ta thấy thôi bỏ đi, đừng để tương lai vô dụng đến mức phải cần bà ngoại ta nuôi lại ngươi, lúc đó mới mất mặt.”
Dương Bảo sắp bị nói cho phát khóc, lần đầu tiên có người nói nó chẳng là gì, lại còn mất mặt?
Cố Vân Thư: “Ngươi còn mặt mũi để khóc sao? Ngươi có phải đàn ông không? Ta từ năm tuổi đã không khóc nữa rồi.”
“Ai nói ta khóc? Ta không có, ta không có!!” Nó phản bác cực lớn tiếng.
Cố Vân Thư: “Ồ.” Ngươi nói không có thì không có vậy.
Dương Bảo mếu máo, nó muốn khóc, nhưng lại không thể khóc trước mặt Cố Vân Thư, nếu không sẽ bị cười chê.
Thế là nó quay người: “Ta không thèm để ý đến ngươi, ta về nhà.” Nói rồi vắt chân lên cổ chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người: “…”
Lưu thị vốn định ở lại nói chuyện, ít nhất là để làm quen với Dương Liễu, cải thiện một chút ấn tượng không tốt lúc trước.
Nhưng con trai đã chạy mất, bà ta cũng sợ nó xảy ra chuyện, đành phải giậm chân bực bội, lẩm bẩm c.h.ử.i một tiếng rồi đuổi theo.
Hai mẹ con một trước một sau cứ thế rời đi, Dương lão thái thì vẫn đứng ngây người trong gió, chưa hoàn hồn.
Cứ, cứ vậy là xong sao?
Hóa ra dạy dỗ Dương Bảo phải dùng cách này à? Bà đột nhiên cảm thấy, chuyện Dương Hạc bị đập vào đầu hai hôm trước có chút oan uổng.
Cố Vân Thư bình thản c.ắ.n một miếng bánh bột ngô rau khô trên tay, nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó, cậu sải bước về phía trước, đi với dáng vẻ “lục thân không nhận”.
“Đấu với ta à, cũng không xem đại tỷ của ta là ai, đó là nhân vật có thể mắng phu tử đến ngất xỉu đấy.”
Đang ở góc đường, vừa hay nghe được những lời này, Cố Vân Đông: “…”
Nàng quay đầu, cười gượng với Chu Hán: “Nó nói bậy đó, ta lúc nào cũng tôn sư trọng đạo, sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”
Hình tượng, phải giữ vững!!
Chu Hán véo vào thịt trên cánh tay mình, nín cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta tin.” Nói rồi, liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, ngươi tin thì tin đi, nhìn tướng công ta làm gì?