Xác định người nhà họ Bạch vẫn chưa đến, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liền định tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước.
Họ đã hỏi thăm thời gian chuyến thuyền tiếp theo, đến lúc đó lại ra bến tàu cũng không sao.
Nhưng điều khiến người ta đau đầu là, chuyến thuyền tiếp theo là bốn ngày sau, người cầm đầu, lại là tên Đao ca đó.
Lần trước đã lấy lại được bạc từ tay Đao ca, cũng không biết hắn đã nhận ra chưa, lúc này lại gặp phải hắn, chẳng lẽ lại phải xuất huyết nhiều?
Thiệu Thanh Viễn hỏi thăm rõ ràng từ người đứng đầu của đám phu khuân vác, liền xoay người định đi.
Ngay khi anh đi được vài bước, một người đi lướt qua anh, cũng đến trước mặt người đứng đầu kia.
Thiệu Thanh Viễn nghe rõ ràng, người này cũng đến hỏi thăm thời gian xuất thuyền, biết được là bốn ngày sau liền gật đầu, rồi rời đi.
Thiệu Thanh Viễn ngước mắt nhìn hắn một cái, nếu không có gì ngoài ý muốn, người này xem ra sẽ đi cùng thuyền với họ đến đảo Lâm Tầm.
Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, anh vẫn nên cân nhắc trước xem làm thế nào để không bị Đao ca hút m.á.u đã.
Thế nhưng, chờ đến khi anh và Cố Vân Đông đến khách điếm, không ngờ lại gặp lại người đàn ông đó.
Người đàn ông đó dường như cũng nhận ra anh, nhưng người này rất trầm mặc, như không có chuyện gì xảy ra mà đi lướt qua anh.
Cố Vân Đông tò mò hỏi: “Người đó là ai?”
“Không biết, lúc trước ở bến tàu đã thấy qua, cũng là người muốn đi đảo Lâm Tầm.”
Cố Vân Đông không để ý nhiều nữa, cô và Thiệu Thanh Viễn trả tiền phòng, trước hết mang hành lý lên lầu.
Không lâu sau, Thiệu Thanh Viễn lại xuống lầu.
Anh đi đến cửa khách điếm, nhìn trái nhìn phải, thấy hai cậu bé trông có vẻ lanh lợi, vẫy tay gọi họ lại: “Số bạc này cho các ngươi, các ngươi đến bến tàu giúp ta canh chừng mấy ngày, xem có đoàn người nào hỏi thăm đi đảo Lâm Tầm không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai cậu bé đó chính là những người chuyên canh giữ ở cửa các khách điếm như thế này, để xem có khách nào cần giúp đỡ không, kiếm chút tiền lẻ.
Chẳng qua việc này không dễ kiếm, mấy ngày chưa chắc đã có người thuê họ làm việc.
Hiếm khi thấy một người ra tay hào phóng, vội vàng đồng ý: “Công tử cứ nói, chúng tôi đảm bảo sẽ canh chừng cho ngài, mỗi ngày đều đến báo tin cho ngài.”
Thiệu Thanh Viễn nói cho họ biết đặc điểm nhận dạng, hai cậu bé lập tức chạy đi.
Tuy họ chờ đến ngày tàu chạy ra bến tàu là gần như có thể thấy được, nhưng hai người vẫn quyết định cho người canh ở bến tàu trước.
Thiệu Thanh Viễn quay trở lại khách điếm, mấy ngày nay anh thỉnh thoảng cũng sẽ ra bến tàu đi dạo.
Thế nhưng, thời gian đã trôi qua ba ngày, nhà họ Bạch vẫn không có tin tức gì.
Cố Vân Đông đều có chút lo lắng: “Theo lộ trình tính, chậm nhất thì hôm qua họ cũng nên đến rồi, sao bây giờ vẫn chưa có bóng dáng đâu? Có phải đã đến phủ Linh Châu trước không?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Có khả năng…”
Nói được nửa chừng, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, mơ hồ lẫn trong đó là một giọng nói quen thuộc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia vui mừng: “Là gia gia.”
Hai người lập tức mở cửa phòng, vài bước đi xuống lầu.
Quả nhiên liền thấy Bạch lão gia tử đang lớn tiếng quở trách tên tiểu nhị của quán trọ: “Ta nói ngươi này, người này làm sao thế? Ta nói để chúng ta tự làm ngươi không chịu, cứ nhất định phải giành lấy, vậy ngươi giành lấy thì phải nâng cho cẩn thận. Kết quả lại lơ đãng đi đuổi tên ăn mày ở cửa, đi đường loạng choạng, làm ngã cả người bệnh của ta, ngươi đối xử với khách như vậy sao?”
Cố Vân Đông nhìn kỹ, liền phát hiện chiếc cáng đã bị hỏng, Kiều Kim Thủy vốn đang nằm trên đó đã được Tả thúc đỡ ngồi dựa vào một bên.
Nhưng ngay sau đó, Cố Vân Đông liền thấy ngón tay của Kiều Kim Thủy… cử động một chút.