Xe ngựa dừng lại ở đầu thôn, Cố Vân Đông nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy xe ngựa của Bạch Hàng và Thiệu Âm.
Nàng không khỏi nhíu mày: “Cha mẹ có phải đã ra tay rồi không?”
“Có lẽ vậy, chúng ta đến nhà họ Cổ xem trước đi.”
Cố Vân Đông gật đầu, ngay sau đó lấy chiếc trâm cài trên tóc xuống, quấn một chiếc khăn vải lên đầu. Lại nhân lúc tay nải che khuất, từ trong không gian lấy ra hai bộ quần áo cũ, một bộ đưa cho Thiệu Thanh Viễn.
La Khỉ tâm trí không ở đây, nhìn thấy trong bọc quần áo có hai bộ xiêm y xám xịt, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Sau khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều đã thay quần áo xong, liền nói với La Khỉ: “Cô ở đây trông coi xe ngựa, chúng ta đi hỏi thăm tình hình.”
La Khỉ há miệng, nàng tuy cũng muốn đi, nhưng cũng biết mình không có bản lĩnh gì, đi chỉ làm vướng chân, gây thêm phiền phức cho hai người Cố Vân Đông.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bởi vậy ngoan ngoãn gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ không chạy lung tung, cứ ở trong xe ngựa không ra ngoài, Vân Đông tỷ tỷ các người cứ yên tâm.”
“Nhớ kỹ, chúng ta sẽ không bỏ qua người nhà họ Cổ. Cho nên dù có thấy họ đi qua trước mặt, cô cũng không được hành động xúc động, nếu không sẽ lợn lành thành lợn què, ngược lại hỏng kế hoạch, để họ thoát được một kiếp.” Cố Vân Đông thật sự sợ La Khỉ không nhịn được, cô bé này đối với lão già họ Cổ và bọn họ căm ghét hận thù quá sâu.
La Khỉ hít một hơi thật sâu: “Ân, ta sẽ nghe lời.”
Cố Vân Đông sờ đầu cô bé, rồi đem xe ngựa đậu vào một góc không bắt mắt.
Chiếc xe ngựa này là thuê ở thị trấn, cũng không hào nhoáng, trông cũng giống như nhiều xe chở hàng khác, dân làng đi ngang qua nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn hai cái, sẽ không chú ý nhiều.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liền bước nhanh vào trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ này phần lớn dân làng đều đang làm việc trên núi hoặc ngoài đồng, Cố Vân Đông và họ cũng không gặp được mấy người.
Cho đến khi… sắp đến cửa nhà họ Cổ.
Trước cửa nhà họ Cổ có hai tảng đá lớn, thỉnh thoảng sẽ có trẻ con chơi trên đó.
Nhưng lúc này thời tiết nóng, ban ngày cũng không có trẻ con đến đây.
Thế nhưng giờ phút này bên cạnh tảng đá lớn, lại có không ít người đang vây quanh, trong đó có một giọng nói càng khiến hai người Cố Vân Đông cảm thấy quen tai.
“Là vợ của Cổ Kính Nguyên, Mao thị.”
Mao thị giọng to, bà ta từ nhỏ đã lớn lên ở đảo Lâm Tầm, dãi nắng dầm mưa nên da đen nhẻm, sức lực lớn. Cũng vì vậy mà làm việc được, Cổ Kính Nguyên mới cưới bà ta.
Lúc này bà ta đang đứng giữa năm sáu người phụ nữ, lớn tiếng nói: “… Chỉ mấy ngày nữa thôi, nhà chúng ta đều đã chuẩn bị xong, sắp có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi. Ai, nói ra thật đúng là bất ngờ, ta lúc trước còn tưởng rằng cả đời này đều phải ở lại đảo Lâm Tầm, ai ngờ niềm vui lại đến bất ngờ như vậy.”
Có người liền hỏi: “Bà nói có người đưa các người rời đi, có phải là hai vị Thiệu, Thiệu công tử đến vào cuối năm ngoái không?”
“Phì…” Mao thị nghe vậy, lại hung hăng nhổ một bãi nước bọt, hừ lạnh nói: “Đừng nhắc đến hai kẻ tiện nhân đó, đó căn bản là hai kẻ lừa đảo. Nói cái gì mà chịu ơn người khác đến thăm chúng ta, nhưng té ra, người lần này đến nói với chúng ta, căn bản không có chuyện đó. Tên họ Thiệu đó nói Thạch Lợi An đã sớm khốn cùng thất thế, không tiền không quyền, hắn còn làm sao mà nhờ người khác đến cứu chúng ta được chứ? Có bản lĩnh đó sao?”
“A?” Những người xung quanh mặt đầy ngạc nhiên: “Vậy tên họ Thiệu đó rốt cuộc muốn gì?”
“Ai biết được?” Mao thị hừ lạnh: “Nhưng lúc trước khi họ đi có mang theo con bé La Khỉ kia, lần này, không biết La Khỉ đã ra nông nỗi nào rồi.”