Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1884: Lão tam Cổ Kính Triết



Cố Vân Đông nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn Cổ Kính Nguyên.

 

“Tam đệ của ngươi, không chết?”

 

Cổ Kính Nguyên đã phản ứng lại, đâu còn trả lời nàng nữa, lập tức quay đầu đi: “Không biết ngươi nói gì.”

 

Cố Vân Đông nghiến răng, vịt c.h.ế.t còn già mồm đúng không?

 

Nàng giơ tay lên thành nắm đấm, định đập nát đầu hắn.

 

Bạch Hàng đưa tay ra cản: “Vân Đông, bên này giao cho ta, con và mẹ con ra ngoài chờ ta. Yên tâm đi, ta sẽ làm hắn phun ra sự thật.”

 

Có một số việc quá m.á.u me, phụ nữ không thích hợp xem.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Tuy con dâu ông cũng là kẻ tàn nhẫn, nhưng vợ ông thì không phải, không thể để các nàng bẩn mắt.

 

Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, nghĩ Bạch Hàng là một đại phu y thuật cao minh, thủ đoạn chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với việc nàng trực tiếp đ.ấ.m đầu.

 

Nàng gật đầu, đưa Thiệu Âm ra khỏi căn nhà nát.

 

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Cố Vân Đông thấy được vẻ mặt âm hiểm của Bạch Hàng khi đến gần Cổ Kính Nguyên.

 

Không hiểu sao, lại có chút đồng tình với hắn. Dù sao cũng đều phải nói, tại sao cứ nhất định phải chịu chút đau khổ chứ? Người nằm trên thớt thì không có quyền lựa chọn không nói.

 

Ai…

 

Cố Vân Đông lắc đầu, vẻ mặt thương xót.

 

Hôm nay thời tiết thật đẹp, tuy là mùa hè, nhưng lại là ngày nhiều mây, gió còn mang theo một tia mát mẻ, trong không khí không có chút oi bức nào, quả thực chính là thời điểm thích hợp để g.i.ế.c người cướp của.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Vân Đông vừa nghĩ, vừa kéo Thiệu Âm đến ngồi xuống một tảng đá lớn dưới mái hiên, sau đó nghe tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng.

 

Có lẽ Bạch Hàng đã làm gì đó, Cổ Kính Nguyên không la hét ra tiếng được.

 

Thảm, thật thảm.

 

Cũng không biết qua bao lâu, ngay lúc Cố Vân Đông và Thiệu Âm trò chuyện đến mức miệng khô lưỡi khô, định đứng dậy hoạt động tay chân, thì bên tai liền truyền đến tiếng bước chân.

 

Không bao lâu sau, Bạch Hàng liền đi ra.

 

Ông cầm một chiếc khăn lau tay, vẻ mặt rất hài lòng.

 

“Cha, hỏi ra rồi ạ?”

 

“Ừm.” Bạch Hàng gật đầu: “Cổ Kính Triết quả thực còn sống, theo lời Cổ Kính Nguyên, hắn là hai ngày trước tìm đến cửa. Năm đó hắn bị bệnh, người nhà họ Cổ đều cho rằng hắn đã chết. Quan sai áp giải bọn họ có ý bảo họ mau chóng vứt xác đi, nhưng họ đã nhận được lợi ích từ nhà họ Cổ, vì thế một trong số các quan sai liền nói sẽ ôm đứa bé đi chôn trong núi, thực ra quan sai đó đã trực tiếp vứt người ở đó, căn bản không chôn cất.”

 

Người nhà họ Cổ đều là phạm nhân, những việc này tự nhiên không thể tự tay làm được, ngay cả tế bái cũng không được, chỉ có thể để quan sai đó ôm đi.

 

“Theo lời của Cổ Kính Triết, sau đó có một người thợ săn đi ngang qua núi, thấy được hắn khi còn nhỏ, liền ôm hắn về nhà. Sau khi phát hiện người chưa chết, đã tìm một đại phu, cũng là do hắn may mắn, vị đại phu đó y thuật cao minh, đã cứu hắn sống lại. Nhưng lúc đó hắn tuổi còn nhỏ, lại sốt cao một trận, sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ, mãi đến mấy năm gần đây mới nhớ lại, liền lập tức tìm cách cứu người nhà.”

 

Cố Vân Đông cảm thấy kỳ lạ: “Nói như vậy, hắn là do thợ săn nuôi lớn? Vậy hắn lấy đâu ra bản lĩnh, có thể từ chỗ Hoàng thượng xin được ý chỉ ân chuẩn đặc xá?”

 

Lại không phải ai cũng giống như nàng, vừa thông minh lại có năng lực, đến nay chưa được gặp Hoàng thượng một lần, mà đã được phong hào quận chúa.

 

Chẳng lẽ lại theo thợ săn học được một thân công phu, đi thi Võ Trạng Nguyên sao?

 

Bạch Hàng thở dài một hơi: “Con nói không sai, bản thân Cổ Kính Triết không có năng lực đó, nhưng hắn quả thực đã tìm được một chỗ dựa.”