Lời này nghe nhiều, lại thêm Thu di nương mãi không có thai, Cổ Nghĩa Bình đối với đứa nhỏ này, vô cùng cưng chiều.
Mười năm sau khi đứa nhỏ chào đời, Lý lão nhân đã từng đến kinh thành, gặp mặt hắn một lần.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Sau đó, liền đem miếng ngọc bội đó trả lại cho Cổ Kính Nguyên. Đây cũng là lý do tại sao Thiệu Âm lại thấy miếng ngọc bội này trên người Cổ Kính Nguyên, có điều, khi Cổ Kính Nguyên bị bắt đến đảo Lâm Tầm, Lý lão nhân đến thăm hắn, miếng ngọc bội đó một lần nữa đã trở về tay hắn mà thôi.
Sau đó, Lý lão nhân liền đi bắt cóc Thiệu Thanh Viễn.
Điều này cũng có thể giải thích, tại sao hắn lại căm hận Thiệu Thanh Viễn đến vậy, muốn bắt anh đi, hơn nữa từ nhỏ đã bắt đầu tra tấn, chèn ép anh. Đứa con trai mà hắn ký thác hy vọng vì Bạch Hàng và Thiệu Âm mà bị bắt, Lý lão nhân không có năng lực cứu họ, chỉ có thể dùng cách khác để trả thù.
“Cho nên, Cổ Kính Nguyên, không phải là con trai của Cổ Nghĩa Bình, mà là của Lý lão nhân?” Cố Vân Đông trừng lớn mắt, nhỏ giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn.
Trên mặt Thiệu Thanh Viễn cũng mang theo vẻ ngoài ý muốn, quá trình này, sự thật này, thật sự quá bất ngờ.
Không chỉ họ kinh ngạc, mà đương sự là Cổ Nghĩa Bình càng ngây dại, cứ như nghe được tin gì trời sập, đứng yên không nhúc nhích.
Phàn tướng lĩnh quay đầu, nhìn ông ta một cái, đột nhiên có chút đồng tình.
Bị vợ cắm sừng bao nhiêu năm, con trai lại là của người khác, là đàn ông ai mà chịu nổi.
Cổ Kính Thiên cũng ngây người, nhị đệ của hắn, không phải là con trai của Cổ gia? Chuyện này, sao có thể?
Mao thị càng hoảng loạn, nếu phu quân của bà ta không phải là người của Cổ gia, vậy, vậy hắn còn có thể theo về kinh thành không?
“A, ngươi cái đồ tiện phụ.” Cổ Nghĩa Bình đột nhiên bùng nổ, lao về phía Tống thị.
Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe mà sững sờ, không kịp thời bắt lấy ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Tống thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi bị đ.á.n.h hai cái, Tống thị không nhịn được nữa, vừa khóc la vừa dùng tay cào ông ta.
Tuy bà ta bị đ.á.n.h hơn mười gậy, nhưng thực ra thương thế không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một lúc, sức lực cũng đã hồi phục một chút.
“Ngươi còn dám đ.á.n.h ta, nếu không phải ngươi hết di nương này đến thông phòng khác, chọc tức ta phải về nhà mẹ đẻ, ta sẽ gặp phải chuyện này sao? Ngươi nghĩ ta muốn sao?”
“Tiện phụ, tiện phụ, tiện phụ, ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.” Cổ Nghĩa Bình không quan tâm.
Đàn ông tam thê tứ thiếp vốn dĩ là chuyện thường tình, làm vợ của hắn, lại vì chút chuyện nhỏ này mà ghen tuông. Không hiền lương, không độ lượng thì thôi, lại còn lẳng lơ ong bướm với người đàn ông khác.
Loại phụ nữ này, nên bị dìm lồng heo.
Phàn tướng lĩnh tấm tắc khen hay, nhìn cảnh ch.ó c.ắ.n ch.ó của hai người này, trong lòng sắp vui điên rồi.
Không ngờ ngay cả khổ chủ là quận mã gia còn chưa xuất hiện, Cổ Kính Nguyên cũng chưa ký tên điểm chỉ, mà Tống thị ngược lại đã khai ra hết mọi chuyện.
Hơn nữa sự thật lại hả hê lòng người đến vậy, Phàn tướng lĩnh cố gắng hết sức nhịn cười, mới có thể không để biểu cảm của mình mất kiểm soát.
Một lúc lâu sau, ông mới ho nhẹ một tiếng, nói với những binh lính cũng đang xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ: “Được rồi được rồi, các ngươi còn đứng đây làm gì? Kéo hai người họ ra, bản tướng còn phải tiếp tục thẩm án.”
“Vâng.” Mấy binh lính đồng thời tiến lên, gắng sức muốn kéo hai người ra.
Thế nhưng đúng lúc này, một vệt sáng lạnh lóe lên trong mắt mọi người, đột nhiên đ.â.m về phía trước.
Phàn tướng lĩnh là người đầu tiên cảm thấy không ổn, xông lên định ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa.
Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn con d.a.o găm đó, hoàn toàn đ.â.m vào bụng một người, chui sâu vào trong, chỉ còn lại chuôi dao.