Cổ Kính Thiên ở cùng phòng giam với Cổ Kính Nguyên, nghe được những lời đó của Cổ Nghĩa Bình, lửa giận trong lòng cũng bừng bừng dâng lên, hắn cảm thấy mình mới là người vô tội nhất. Lúc này cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn ta, ra tay không chút lưu tình.
Hai người rất nhanh đã đ.á.n.h nhau.
Cổ Kính Triết ra khỏi cửa nhà giam, nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ thở ra một hơi.
Hắn đứng tại chỗ, chờ Phàn tướng lĩnh và mọi người ra ngoài.
“Phàn đại nhân, bây giờ sự việc đã không phải là chuyện ta có thể dính vào nữa. Cổ Nghĩa Bình g.i.ế.c người thì đền mạng, Cổ Kính Nguyên cấu kết với bọn buôn người, cụ thể muốn phán hình thế nào, đều tùy Phàn đại nhân làm chủ. Bên Lỗ Vương, hạ quan sẽ giải thích rõ ràng.”
Phàn tướng lĩnh gật đầu: “Công văn của vụ án này ta sẽ cho người phi ngựa đưa đến kinh thành, giao cho Hình Bộ phán quyết, kết quả cuối cùng còn phải tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng.”
“Vậy thì tốt rồi, chuyện bên này, ta cũng nên trở về. Xin cáo từ.”
Cổ Kính Triết phải đi, Phàn tướng lĩnh cũng không giữ hắn lại.
Chẳng qua hắn bên này vừa rời đi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng cáo từ.
Phàn tướng lĩnh còn định mời họ ở lại ăn cơm, nhưng hai người nói còn có việc, ông đành phải từ bỏ.
Thế nhưng, sau khi hai người Cố Vân Đông ra khỏi doanh trại, lại bước nhanh đuổi theo Cổ Kính Triết.
“Cổ… Đỗ Thiên Khánh.”
Cổ Kính Triết dừng bước, xoay người kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông đang gọi mình, chắp tay hỏi: “Quận chúa có gì phân phó sao?”
“Chúng ta tìm một nơi để nói chuyện?”
Cổ Kính Triết khó hiểu, hắn và Vĩnh Gia quận chúa chẳng qua chỉ gặp mặt vài lần, cũng không cảm thấy có gì đáng để nói chuyện.
Cố Vân Đông lại cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện về Thu di nương, nói về Cổ Ngọc Văn…”
Sắc mặt Cổ Kính Triết khẽ biến, nhưng hắn vừa rồi đã phủ nhận thân phận là tam tử của nhà họ Cổ, tự nhiên sẽ không cùng Cố Vân Đông nói về Thu di nương và họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nào ngờ lời nói tiếp theo của Cố Vân Đông, lại làm hắn sững sờ.
“Còn có thể, nói chuyện về nơi an nghỉ hiện tại của họ.”
Đồng tử Cổ Kính Triết co rụt lại, đột ngột ngẩng đầu lên: “Quận chúa… có ý gì?”
Ngay sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại: “Ta nghe nói phần mộ của họ đã bị một cặp vợ chồng họ Thiệu dời đi, còn có La Khỉ cũng bị họ mang đi. Quận mã gia vừa hay họ Thiệu, chẳng lẽ hai vị…”
Hắn đột nhiên kích động, vội vàng nhìn họ: “La Khỉ hiện đang ở đâu?”
“Ngươi bây giờ muốn cùng chúng ta nói chuyện rồi sao?”
Cổ Kính Triết mím môi, một lát sau khẽ gật đầu, ngay sau đó còn nói thêm: “Ta muốn, gặp La Khỉ trước, lần này có phải con bé cũng đến không?”
Hắn nhớ lại lúc ở quán trọ, có thấy một cô bé đi theo bên cạnh họ, tuổi tác vừa hay khớp với La Khỉ.
Chỉ là lúc đó hắn thấy họ ở huyện Bình Lăng, cũng không biết La Khỉ có đi theo đến đảo Lâm Tầm không.
Thiệu Thanh Viễn nói: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta về quán trọ nói chuyện đi. La Khỉ đang ở quán trọ.”
Cổ Kính Triết nghe xong ánh mắt sáng lên, bước chân có chút vội vàng đi về phía quán trọ: “Được, vậy bây giờ đi ngay.”
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, đó là đứa con duy nhất của chị gái hắn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bây giờ mẹ và chị gái đều không còn nữa, La Khỉ chính là người thân huyết mạch duy nhất của hắn.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ cười, đành phải đi theo.
Ba người rất nhanh đã về đến quán trọ, Bạch Hàng, Thiệu Âm và La Khỉ đang ở trong phòng nói chuyện.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, La Khỉ là người đầu tiên chạy ra mở cửa: “Chắc chắn là Vân Đông tỷ tỷ và mọi người đã về.”
Cửa vừa mở ra, lại lộ ra một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ.
La Khỉ ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, sau đó không đợi Cổ Kính Triết phản ứng lại, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.