Nhát gan??
Mấy người Cố Vân Đông nhìn nhau.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cổ Kính Triết cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Năm đó ta mới năm tuổi, trên đường đi lưu đày vô cùng gian khổ. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm thì thôi, buổi tối ngủ ngoài trời còn có rắn rết, chuột bọ. Lúc trước ta đã sốt cao, hơi thở yếu ớt, nên mới bị cha mẹ cho rằng đã c.h.ế.t mà vứt vào núi sâu. Khi ta tỉnh lại, bên cạnh không có một người thân nào, trước mặt còn có một con rắn độc đang lè lưỡi về phía ta, cái cảm giác tuyệt vọng lúc đó, cả đời này ta cũng không thể quên được.”
Lúc đó hắn thật sự là kêu trời không thấu, kêu đất không hay, lẻ loi một mình ở nơi hoang dã, vừa khát vừa mệt còn đang sốt cao, trước mặt lại có một con rắn.
Cổ Kính Triết thật sự cảm thấy mình sắp chết, sau khi c.h.ế.t có lẽ còn bị dã thú ăn sạch.
Chỉ cần nghĩ đến, hắn đã hận không thể chưa từng tỉnh lại.
May mắn là ngay lúc con rắn độc định lao đến c.ắ.n hắn, đã bị người thợ săn một mũi tên b.ắ.n chết, cứu hắn một mạng.
Sau khi Cổ Kính Triết ngất đi, người thợ săn đó đã ôm hắn ra khỏi núi sâu, cũng tìm đại phu chữa bệnh cho hắn.
Chờ đến khi Cổ Kính Triết khỏi bệnh tỉnh lại, khi người thợ săn hỏi về thân phận lai lịch của hắn, Cổ Kính Triết đã che giấu lai lịch của mình.
Hắn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là lớn lên trong hậu viện của Cổ gia, tâm tư cũng có một chút.
Tuy chỉ là con vợ lẽ, nhưng vì tuổi còn nhỏ, lại kém xa hai người anh trai phía trước, lại là do di nương mà Cổ Nghĩa Bình sủng ái sinh ra, cho nên ở Cổ gia cũng coi như là được cưng chiều.
Cách giáo d.ụ.c của Cổ Nghĩa Bình vốn dĩ đã có vấn đề lớn, nếu không Cổ Kính Thiên và Cổ Kính Nguyên cũng sẽ không lớn lên lệch lạc. Mà Thu di nương lại chỉ là một di nương, không dám quản nhiều, cũng chỉ có người chị gái Cổ Ngọc Văn thỉnh thoảng còn dạy dỗ em trai ruột của mình một chút.
Cho nên Cổ Kính Triết năm tuổi lúc đó nhát gan, không có trách nhiệm, đã bị sự gian nan trên đường đi lưu đày dọa sợ.
Hơn nữa hắn rõ ràng thân phận hiện tại của mình là phạm nhân, rất sợ bị những người trong thôn này đ.á.n.h chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì thế, hắn liền nói mình không nhớ gì, cũng không biết nhà ở đâu.
Vừa hay người thợ săn đó không có con cái, vợ vì quanh năm bệnh tật cũng không có cách nào sinh con.
Đã gặp được Cổ Kính Triết, đó chính là duyên phận, từ đó về sau, Cổ Kính Triết liền ở lại nhà của người thợ săn Đỗ Mông, trở thành con trai của Đỗ Mông, đổi tên thành Đỗ Thiên Khánh.
Đỗ Mông là một người thợ săn, không có học thức gì, nhưng được cái người chân thành, cũng chịu khó dạy dỗ con cái.
Cuộc sống của Cổ Kính Triết ở nhà họ Đỗ tuy không tự tại như ở nhà họ Cổ, nhưng so với việc đi lưu đày lại tốt hơn rất nhiều.
Những tật xấu của hắn cũng dần dần được uốn nắn lại, theo Đỗ Mông vào núi đi săn, thân thể càng ngày càng tốt, hoạt bát nhanh nhẹn.
Nhưng cũng vì hắn hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ và hiếu thuận nhân từ, đối với cha mẹ và chị gái đang ở nơi lưu đày, hắn vô cùng áy náy bất an, cũng vô cùng nhớ nhung.
Cuối cùng, vào năm mười hai tuổi, Cổ Kính Triết vẫn không nhịn được, đã đi tìm vợ chồng Đỗ Mông để nói ra sự thật.
Đỗ Mông đã sớm coi hắn như con trai ruột, tuy nghe xong nội tâm vô cùng chấn động, nhưng cũng có thể lý giải.
Huống chi, người ta luôn có lòng riêng. Tình cảm bao nhiêu năm nay, Đỗ Mông không thể nào nói ra thân phận của Cổ Kính Triết, cũng không thể nào để hắn đi nhận lại cha mẹ ruột, rồi theo đi sống những ngày lưu đày.
Hơn nữa cả nhà họ đều chỉ là nông dân bình thường, vô quyền vô thế, nếu bị người khác biết chuyện này, không chỉ Cổ Kính Triết gặp nạn, mà cả nhà họ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Ông bắt cả nhà phải giữ kín như bưng, sau đó, âm thầm dò hỏi tung tích của nhà họ Cổ.
Dù sao, Cổ Kính Triết lúc trước tuổi còn nhỏ, tuy biết mình bị lưu đày, nhưng lại không nhớ rõ nơi lưu đày ở đâu.