Người trong sân nghe thấy tiếng động, rất nhanh đi về phía này: “Ai vậy.”
Cửa vừa mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ gầy yếu, chủ nhân của khuôn mặt nhỏ vừa ngẩng đầu lên, chạm mắt với La Khỉ.
Cô bé sững sờ, ngay sau đó có chút không chắc chắn hỏi: “La Khỉ?”
“Là tôi, Cao Nha.”
Cao Nha mở to hai mắt, ngay sau đó hét lớn vào trong: “Anh, anh ơi, La Khỉ về rồi, La Khỉ về rồi.”
Bên trong không bao lâu lại vội vàng chạy ra một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, thiếu niên nhìn thấy La Khỉ cũng ngây người.
Đặc biệt khi thấy bộ quần áo trên người La Khỉ, rồi nhìn lại dáng vẻ vá víu của mình, tức thì có chút bối rối, lùi lại một bước nhỏ.
Cậu nhìn thấy Cố Vân Đông và mấy người đứng sau La Khỉ, vội xoa tay nói: “Vào trước đã, mời các vị vào ngồi trước.”
Cậu đã từng gặp Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, lúc trước chính là họ đã đưa La Khỉ đi.
La Khỉ vô cùng vui vẻ bước vào cổng, đ.á.n.h giá một vòng toàn bộ sân.
Gần như không có gì thay đổi so với lúc cô bé đi, trừ việc có thêm một ít củi lửa và thảo d.ư.ợ.c phơi khô, những đồ vật ban đầu đều được đặt ở vị trí cũ.
Nhà cửa rất sạch sẽ, được hai anh em họ Cao bảo quản rất tốt.
La Khỉ nhìn ngôi nhà cũ, nghĩ đến lúc cha mẹ còn ở đó, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót.
Đỗ Thiên Khánh vỗ vai cô bé, nói: “Có muốn giới thiệu cho ta ngôi nhà con ở trước đây không?”
La Khỉ thở ra một hơi, gật đầu, chỉ vào một căn phòng, nói: “Trước đây con và mẹ đều ở phòng đó, mẹ bị bệnh, con muốn ở cùng mẹ, nếu không không có cách nào chăm sóc mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Thiên Khánh có chút thương tiếc cô bé: “Con giỏi lắm.”
La Khỉ nở nụ cười, vị chua xót tan đi, theo hai anh em họ Cao vào gian chính.
Cao Tử rót nước cho họ, có chút ngượng ngùng nói: “Trời nóng, các vị giải khát, nhà chúng tôi cũng không có trà ngon để chiêu đãi. Cái này là kim ngân hoa do tôi tự phơi, giúp thanh nhiệt, các vị, các vị nếm thử.”
Thiệu Thanh Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, vừa rồi anh đã thấy thảo d.ư.ợ.c trong sân, chủng loại còn rất nhiều, chỉ là có chút lộn xộn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Anh cúi đầu ngửi trà kim ngân hoa, còn rất thanh hương, nhấp một ngụm, có vị ngọt thanh.
Anh gật đầu: “Không tồi, rất thơm.”
Hai mắt Cao Tử sáng lấp lánh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chưa bao giờ chiêu đãi những quý nhân như vậy, cũng chưa bao giờ được quý nhân khen ngợi như vậy, bây giờ được khẳng định, tâm trạng lập tức trở nên tuyệt vời.
Ngược lại là Cao Nha, kéo La Khỉ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại về đảo Lâm Tầm? Họ, họ đưa cậu về, không định nuôi cậu sao?”
La Khỉ sững sờ, vừa định nói gì, Cao Nha lại vỗ n.g.ự.c nói: “Về cũng không sao, chúng ta có thể làm bạn với nhau, tôi và anh trai cũng có thể chăm sóc cậu, cậu không phải một mình đâu.”
La Khỉ cảm động, kéo tay Cao Nha nói: “Không có, họ không có không nuôi tôi. Chỉ là lần này trở về Linh Châu phủ có việc, đi ngang qua đây, liền nói để tôi về thăm các cậu.”
Cao Nha vui vẻ lên: “Thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi.”
La Khỉ cười tủm tỉm, xoay người ôm hũ kẹo lên, từ bên trong lấy ra một cây kẹo mút, bóc lớp lá gói bên ngoài, trực tiếp nhét vào miệng Cao Nha: “Cho cậu ăn, kẹo này ngon lắm.”
Cao Nha bị nhét đồ vào miệng thì giật mình, vừa định lấy ra xem, nghe La Khỉ nói xong liền dừng lại.
Ngay sau đó liền cảm nhận được một vị ngọt, một loại hương vị ngọt hơn cả mật ong, lại còn mang theo vị hơi chua.