Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1928: Đại phòng kinh hãi



“Con…” Bạch Hàng không nói nên lời.

 

Bạch Ung nắm c.h.ặ.t t.a.y ông: “Còn có chuyện gì? Con nói đi!!”

 

“Cha, cha ngồi xuống trước đã.”

 

Bạch Ung nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Con nói đi, dứt khoát một chút.”

 

Thiệu Thanh Viễn… cũng quả thực dứt khoát hơn Bạch Hàng, dù sao nói sớm hay nói muộn cũng đều phải nói, anh chỉ do dự một chút, liền mở miệng: “Mẹ con phát bệnh, là do đại bá mẫu làm.”

 

Bạch Ung: “…” Hả?

 

Ông cảm giác tai mình có thể đã có vấn đề, không chắc chắn hỏi lại một lần nữa: “Con vừa nói cái gì? Mẹ con phát bệnh, là ai làm?”

 

Bạch Hàng thở dài một hơi, việc đã đến nước này, ông cũng chỉ có thể từ đầu đến cuối kể lại chi tiết sự việc.

 

Bạch Ung nghe xong cả người đều ngây ra, bà cả lại có thể ròng rã 20 năm, đối phó với một người bệnh đã mất con, tinh thần bị kích động?

 

Sao bà ta, sao bà ta lại có thể làm ra được chuyện đó?

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Bạch Ung ngã ngồi lại trên ghế, thật lâu không lên tiếng.

 

Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau, cũng không dám nói chuyện làm phiền ông.

 

Một lúc lâu sau, Bạch Ung đột ngột đứng dậy, sắc mặt khó coi vô cùng.

 

“Đi, đi tìm Tuân thị, ta muốn đích thân hỏi cho rõ, nếu thật sự là bà ta làm, ta nhất định sẽ bắt lão đại ly hôn với bà ta.”

 

Ông nói xong, liền mặt mày sa sầm bước nhanh ra ngoài.

 

Bạch Hàng theo sát phía sau, Thiệu Thanh Viễn lại đứng yên tại chỗ, anh vừa rồi còn có một câu chưa nói – nếu những việc này thật sự là do Tuân thị làm, vậy thì với tư cách là chồng của bà ta, đại bá có biết chuyện không?

 

Nhưng đây đều là suy đoán, Thiệu Thanh Viễn hy vọng đại bá không biết gì.

 

Anh đi theo ra khỏi Bán Hạ Viện, hai anh em Bạch Chi Châm và Bạch Chi Ngôn vốn đang quỳ trong sân, lúc này đã bị đưa về sân của mình.

 

Tả thúc vừa mới đưa hai người đó về, trên đường đến liền thấy Bạch Ung mặt mày sa sầm đi về phía Phật đường, trong lòng kinh hãi, vội vàng đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có lẽ là sắc mặt của Bạch Ung thật sự quá khó coi, trên đường đi gặp không ít hạ nhân đều vội vàng bỏ chạy.

 

Tự nhiên, cũng có người chạy đi tìm Bạch đại gia và hai anh em Bạch Chi Châm.

 

Câu Đằng Viện nơi Bạch đại gia ở không xa Phật đường, nghe vậy lập tức liền đứng dậy đi qua.

 

Bạch Chi Ngôn một mình, sau khi nghe được tin cũng vội vàng đi qua.

 

Chỉ có Bạch Chi Châm, đang ngồi trên ghế, cùng vợ là Ông thị nói chuyện.

 

Ông thị đang ngồi xổm bên cạnh bôi t.h.u.ố.c lên đầu gối cho anh, khi hạ nhân vào, Bạch Chi Châm đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa lại ngã trở lại.

 

Anh mặt đầy kinh ngạc: “Ông nội ta đến Phật đường?”

 

Ông thị vội vàng buông áo choàng của anh xuống, nghe vậy cũng nhíu mày: “Tổ phụ sao vậy, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với mẹ sao?”

 

“Không được, ta phải đi xem.”

 

“Thiếp đi cùng chàng.”

 

Ông thị nói xong, cũng vội vàng theo đi ra ngoài.

 

Lúc này bà may mắn Bạch Dương và Bạch Nguyệt không ở trên đảo, nếu không xảy ra chuyện lớn như vậy, hai đứa nhỏ e rằng cũng sẽ bị dọa sợ.

 

Hai người Bạch Dương từ khi đến nhà ngoại năm ngoái, đã được nhà họ Ông giữ lại.

 

Hai đứa nhỏ đều đã lớn, quả thực cũng nên đọc sách vỡ lòng.

 

Bạch gia tự nhiên cũng có thể mời tiên sinh, chỉ là trên đảo không có những đứa trẻ cùng tuổi khác, rốt cuộc không tiện lắm, cho nên hai đứa nhỏ đều tạm thời ở lại nhà họ Ông.

 

Ông thị đi theo Bạch Chi Châm vội vàng đến cửa Phật đường, liền thấy Bạch đại gia và Bạch Chi Ngôn đều đã đến.

 

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng có chút đáng sợ của Bạch Ung: “Tuân thị, ta hỏi ngươi, vợ của lão nhị suốt 18 năm qua mỗi lần phát bệnh, có phải đều là do ngươi làm không?”

 

Lời này vừa nói ra, không chỉ Tuân thị ngây người, mà tất cả mọi người trong đại phòng của nhà họ Bạch, đều kinh hãi nhìn về phía Bạch Ung.