Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1952: Gia đình ở cuối hẻm



Cố Vân Đông nhìn Nguyên gia thím đang mở to mắt với vẻ mặt ‘bắt được gian tình’, không hiểu sao, lại có chút hả hê.

 

Nàng mặc kệ Thiệu Thanh Viễn ôm mình, nhướng mày hỏi Nguyên gia thím: “Thím đến đây, có chuyện gì sao?”

 

“A? Ồ ồ, thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là đến trò chuyện với cô thôi.”

 

Cố Vân Đông ngáp một cái: “Thím cũng biết ta có thai, cả ngày mệt mỏi, cũng không có tinh thần gì. Cho nên, tạm thời không trò chuyện với thím được.”

 

Biểu cảm của Nguyên gia thím chùng xuống, lời đuổi khách rõ ràng như vậy, bà ta đương nhiên nghe ra được.

 

Bà ta theo bản năng muốn oán trách vài câu, nhưng thấy Thiệu Thanh Viễn ở đó, lại không dám.

 

Mỗi lần bà ta đối diện với ánh mắt của người này, liền cảm thấy toàn thân run rẩy, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Cuối cùng, Nguyên gia thím cũng chỉ có thể gượng cười một tiếng: “Vậy à, cũng phải, cô có thai là phải nghỉ ngơi cho tốt, vậy, vậy ta đi trước nhé.”

 

“Thím đi thong thả.”

 

Nguyên gia thím xoay người, định rời đi.

 

Nhưng đi được vài bước lại dừng lại, cuối cùng không nhịn được, lại một lần nữa trở lại bên cạnh Cố Vân Đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa hay Thiệu Thanh Viễn đi sang một bên rót trà cho nàng, lá gan của Nguyên gia thím liền lớn hơn vài phần, nói với nàng: “Cố phu nhân à, ta vẫn có mấy lời muốn nói với cô. Cô đó, mới chuyển đến hẻm Đăng Lung này, người trong hẻm chúng ta đều khá tốt và giản dị, qua lại nhiều hơn cũng không sao. Nhưng mà, có một gia đình ở cuối hẻm, cô ngàn vạn lần đừng đến đó.”

 

“Tại sao vậy?” Cố Vân Đông có chút kỳ lạ hỏi.

 

Nguyên gia thím nói: “Cuối hẻm đó có một người phụ nữ ở, là ngoại thất của một lão gia phú hộ trong huyện, trông rất quyến rũ, xinh đẹp thì thật sự xinh đẹp, chỉ là không an phận. Cô nói xem một người ngoại thất, dựa vào lão gia phú hộ đó để sống, thì nên hầu hạ đàn ông cho tốt. Kết quả bà ta thì hay rồi, lão gia phú hộ có việc đi vắng mấy tháng không đến, bà ta liền giấu một người đàn ông trong phòng. Mới nửa năm trước thôi, lão gia phú hộ đó đã tự mình bắt gian hai người.”

 

Nói rồi, Nguyên gia thím còn liếc Cố Vân Đông một cái, tấm tắc khen hay: “Nghe nói người đàn ông đó ở trong nhà bà ta mấy tháng trời, một bước cũng không ra khỏi cửa, được bà ngoại thất đó nuôi trong nhà, chúng ta đến nay cũng chưa từng thấy qua. Nhưng theo lời gã sai vặt bên cạnh lão gia phú hộ, người đàn ông đó trông cao lớn, dáng vẻ rất tuấn tú, chẳng trách đã câu được bà ngoại thất đó đến mức không giữ phụ đạo.”

 

Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Thím rốt cuộc muốn nói với ta điều gì?”

 

“Haiz, ta đây không phải đang nhắc nhở các ngươi sao? Sau này đừng đến gần gia đình ở cuối hẻm đó, bà ngoại thất đó bị phú hộ bắt gian, suýt chút nữa đã bị dìm lồng heo. Tuy sau đó không biết thế nào mà không thành, nhưng danh tiếng của bà ta coi như đã thối nát rồi. Bây giờ người trong hẻm này đi đến cổng sân đó, đều phải nhổ một bãi nước bọt, trẻ con cũng sẽ ném đá lên cửa nhà đó. Cô đó, phải hiểu rằng phụ nữ không an phận sẽ không có kết cục tốt đẹp gì… không phải, ý ta là, cô đang có mang, nếu đi ngang qua đó mà không cẩn thận bị thương thì không tốt.”

 

Nguyên gia thím cảm thấy mình đã nói gần xong, cuối cùng cảm thấy mãn nguyện dừng lại, vẫy tay với Cố Vân Đông, sau đó rời khỏi sân nhà họ.

 

Cố Vân Đông nhìn bóng lưng của bà ta cười lạnh: “Bà ta đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói ta không an phận đúng không?”

 

“Không cần phải tức giận với loại người này, nếu nàng không thích, ta đi đập tường nhà họ là được.”

 

Cố Vân Đông: “…” Chuyện này, thì không cần đâu.