Máu độc thải ra đều có màu đen sẫm, đặc quánh và còn thoang thoảng mùi hôi thối. Trước đây Lục thị không biết, bây giờ nhìn thấy chỉ cảm thấy kinh hãi rợn người.
Cố Vân Đông cũng hơi khó chịu nhíu mày.
Thiệu Thanh Viễn lập tức nói: “Mùi m.á.u này nặng lắm, nàng ra ngoài hóng gió trước đi, ở bên ngoài chờ ta.”
Cố Vân Đông vội gật đầu, nàng quả thật không được khỏe, cảm giác có chút buồn nôn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nàng quay trở ra sân, bên ngoài Đồng Thủy Đào và La Khỉ đang canh giữ bên cạnh xe ngựa. Hàng xóm láng giềng tuy đã tản đi nhưng lúc này lại đồng loạt ló đầu ra nhìn về phía này, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng xì xào bàn tán.
Cố Vân Đông không để tâm, tai nàng nghe thấy tiếng bánh xe ngựa đang lăn tới.
Ngay sau đó, nàng thấy Thiệu Võ đ.á.n.h xe ngựa vòng qua cuối ngõ, xuất hiện trước mặt mọi người.
Cỗ xe ngựa mới mua vẫn có màu xám tro, trông vô cùng bình thường.
Thiệu Võ bước xuống xe, nhặt mấy tay nải mà Lục thị đã thu dọn dưới đất lên, nhanh chóng chất vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng động nhỏ, Lục thị bưng chậu m.á.u độc của Cao Phong đi ra.
Nàng biết Cố Vân Đông đang m.a.n.g t.h.a.i nên không dám để nàng nhìn thấy, bèn quay lưng đi tới góc tường xử lý.
Lúc này Cố Vân Đông mới vào phòng, bên trong vẫn còn mùi tanh hôi, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
“Cao Phong sao rồi?”
Nàng đi đến bên giường, nhìn sắc mặt của Cao Phong. Vốn dĩ mặt hắn hơi tái đen, giờ đã trắng bệch đi nhiều, nhưng trông vẫn khá hơn lúc trước một chút.
Thiệu Thanh Viễn đang rửa tay, nghe vậy thở phào một hơi nói: “Hắn trúng độc cũng được một thời gian rồi mà không tìm đại phu giải độc, độc tố tích tụ ngày càng sâu. Nếu không phải hắn có uống t.h.u.ố.c giải, giảm bớt được phần nào độc tính, thì e rằng lúc này dù là ông nội ta đến đây cũng đành bó tay.”
“Ai lại hạ độc hắn chứ? Hơn nữa nếu đã trúng độc, tại sao không tìm đại phu xem? Hắn là người của Bạch gia, tuy ở trấn nhỏ không có Huệ Dân Y Quán, nhưng phủ thành thì luôn có. Chỉ cần cho người đưa một lá thư, hắn cũng không đến nỗi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Vân Đông nói đến nửa chừng thì ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Không tìm người của Bạch gia thì thôi đi, ngay cả đại phu bình thường cũng không tìm, rõ ràng là Cao Phong đã gặp phải chuyện gì đó khó xử, hoặc là đang lẩn trốn ai đó.
Thiệu Thanh Viễn khẽ nhíu mày: “Dù sao đi nữa, cứ đưa người đi cùng chúng ta trước đã. Độc của hắn vẫn chưa giải hết hoàn toàn, trên đường đi còn phải châm cứu thêm vài lần nữa, đến lúc hắn tỉnh lại, tự nhiên sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.”
Còn về Lục thị, nhìn vẻ mặt đề phòng của nàng, hiển nhiên là sẽ không dễ dàng nói cho họ biết ngọn ngành sự việc.
Trong lúc nói chuyện, Lục thị đã bưng chậu nước sạch vào.
“Thiệu công tử, mời ngài rửa tay.”
Nói xong, nàng cũng cầm khăn lau mặt và tay chân vừa được lấy m.á.u cho Cao Phong.
Lục thị cũng đã nhận ra, vị Thiệu công tử này quả thật có bản lĩnh, ít nhất hơi thở của Cao Phong nghe đã không còn khó nhọc như trước.
Thật ra nàng cũng rất lo lắng, vì tình trạng của Cao Phong ngày càng tệ đi.
Thiệu Thanh Viễn rửa tay xong, thu dọn túi kim châm cứu, Thiệu Võ và Đồng Thủy Đào liền khiêng cáng vào.
Hai người không nói một lời, khiêng Cao Phong ra ngoài cửa, đặt lên cỗ xe ngựa phía sau.
Lục thị cũng đi theo lên, cỗ xe ngựa này do Đồng Thủy Đào đ.á.n.h lái.
“Đi thôi.”
Mấy người nhanh chóng lên xe, cổng viện được khóa lại. Đồng Thủy Đào giật dây cương, xe ngựa liền đi theo sau chiếc xe phía trước, rời khỏi ngõ Đăng Lung.
Ngồi trong xe ngựa, lòng Lục thị thấp thỏm không yên, cũng không biết quyết định đi theo họ rốt cuộc có đúng đắn hay không.
Chỉ là sự đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.