Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 96: Giải quyết viên mãn



Chương 96: Thật sự xuất hiện

 

Những mảnh vụn loảng xoảng rơi xuống đất. Bành Trọng Phi và Liễu Duy đều nheo mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt nặng nề lạ thường, dường như muốn trơ mắt nhìn những mảnh giấy kia tự ghép lại thành một tấm bản vẽ hoàn chỉnh ngay trước mặt họ.

Thế nhưng, nửa ngày trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Bành Trọng Phi cười lạnh: “Quả nhiên là đang bịa chuyện. Ngươi nghĩ xem, nên bị bẻ gãy tay trước, hay là bị khâu miệng lại đây?”

Cố Vân Đông nhíu mày: “Không thể nào, để ta xem thử?”

Nói rồi, nàng bước về phía hai người họ. Khi đi đến sau lưng Bành Trọng Phi, nàng khẽ chạm nhẹ vào lưng hắn một cái. Động tác chỉ diễn ra trong chớp mắt, đừng nói Liễu Duy không thấy, ngay cả chính Bành Trọng Phi cũng hoàn toàn không hề hay biết.

Cố Vân Đông nhìn những mảnh vụn trên đất, rồi lại đối diện với vẻ mặt âm trầm của Bành Trọng Phi, nàng bỗng rùng mình một cái, đoạn như chợt nhớ ra điều gì, vỗ tay nói: “A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Lần trước sau khi ta xé bản vẽ, lúc nó xuất hiện lại là ở một nơi khác. Hay là chúng ta thử tìm trong phòng xem sao?”

Bành Trọng Phi đột ngột xoay người, vung tay suýt nữa thì đã chọc thẳng vào mắt nàng: “Còn muốn kéo dài thời gian giở trò nữa phải không? Ta…”

“Rầm!”

Hắn còn chưa nói hết câu, Liễu Duy đứng bên cạnh đã đột ngột lùi mạnh một bước, làm đổ hai chiếc ghế đẩu bên chân, gây ra một tiếng động nặng nề.

Bành Trọng Phi nhíu mày quay sang nhìn, lại thấy Liễu Duy mặt mày kinh hãi tột độ, đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình: “Bản… bản vẽ thật sự xuất hiện rồi.”

“Ở đâu?” Bành Trọng Phi sững sờ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Liễu Duy chỉ vào hắn: “Ở trên… trên lưng ngươi đó.”

Cảnh tượng này quá đỗi kỳ quái, Liễu Duy phải vội dụi mắt mấy lần, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Không thể nào.” Bành Trọng Phi lắc đầu, bất giác đưa tay ra sau lưng, nhưng đưa được nửa chừng thì khựng lại, nuốt nước bọt hỏi: “Thật sự… ở trên lưng ta à?”

Liễu Duy gật đầu lia lịa. Bành Trọng Phi tức thì cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

Ngừng một lát, hắn nhắm nghiền mắt, rồi đột ngột giật tấm bản vẽ từ sau lưng xuống.

Vừa nhìn thấy nội dung trên bản vẽ, Bành Trọng Phi liền trợn mắt hít một hơi khí lạnh, vội vàng ném nó đi.

Cố Vân Đông nhanh tay lẹ mắt, vội chộp lấy tấm bản vẽ trước khi nó rơi xuống đất, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn Bành Trọng Phi, nhỏ giọng nói: “Bành thiếu gia, ta đâu có lừa ngài.”

Bành Trọng Phi đứng tránh xa tấm bản vẽ, cố nặn ra một nụ cười nhưng mặt mày cứng đờ.

Hắn không kìm được mà lẩm bẩm: “Không thể nào, đây… đây chắc chắn là trò bịp của ngươi, không thể nào.”

Cố Vân Đông tỏ ra rất tốt bụng: “Vậy… hay là ngài xé thêm một tấm nữa thử xem?”

Cút đi! Đề nghị cái quái gì vậy?

Cố Vân Đông cẩn thận đặt tấm bản vẽ trong tay lên bàn, nhẹ nhàng vuốt phẳng, sau đó chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm bẩm: “Có quái chớ trách, có quái chớ trách. Lão gia gia ơi, Bành thiếu gia không cố ý đâu, người đừng trách ngài ấy. Chuyện này quá ly kỳ, đừng nói Bành thiếu gia không tin, bất kỳ ai cũng sẽ không tin nổi đâu ạ.”

Bành Trọng Phi bị nàng làm cho sởn cả tóc gáy, cứ có cảm giác trong phòng thật sự có thứ gì đó.

Cũng may ở đây còn có hai người. Hắn “ha, ha” cười gượng hai tiếng: “Nhưng mà, loại chuyện này, loại chuyện này thì ai mà tin cho được? Ta…”

“Choang!!!”

“Rầm…”

Hắn vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng vỡ vụn.

Trừ Cố Vân Đông, cả Bành Trọng Phi và Liễu Duy đều giật nảy mình suýt nhảy dựng lên, sắc mặt tức thì biến đổi.

 

Chương 97: Có lẽ, do gió lớn quá

 

Hai người khó khăn từ từ quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ở đó có một cái kệ, trên kệ vốn đặt một bình hoa cao nửa thước. Lúc này, chiếc bình hoa cứ thế không hề có dấu hiệu báo trước mà rơi xuống đất vỡ tan tành, giống như tấm bản vẽ mà Bành Trọng Phi vừa xé, biến thành từng mảnh một.

Bành Trọng Phi nuốt nước bọt, không dám tiến lại gần.

Ngược lại, Cố Vân Đông đi vài bước đến bên cạnh bình hoa, liếc nhìn những mảnh vỡ cùng cành hoa và nước lênh láng trên sàn, rồi ngẩng đầu nói với hai người: “Thật ra, có lẽ vừa rồi gió hơi lớn, bình hoa bị thổi đổ, nên… nên mới vỡ thôi. Chưa chắc đã liên quan đến lão gia gia trên bản vẽ đâu ạ.”

Ánh mắt hai người lập tức dời sang phía nàng, vẻ mặt đều như muốn nói: “Có tìm cớ thì cũng phải tìm cái nào nghe được một chút chứ?”

Đừng nói căn phòng này cửa đóng then cài chẳng có chút gió nào, mà cho dù có, thì làm sao có thể thổi đổ một chiếc bình hoa nặng như vậy? Bên trong còn chứa đầy nước, trọng lượng đâu có nhẹ.

Cố Vân Đông cười gượng hai tiếng: “Vậy… vậy bây giờ phải làm sao ạ?”

Liễu Duy nhìn về phía Bành Trọng Phi, thấy sắc mặt người kia đã trắng bệch.

Nếu nói tấm bản vẽ đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn có thể là do nha đầu thối này giở trò, thì việc bình hoa vỡ một cách trùng hợp đến hoàn hảo như vậy lại quá đỗi quỷ dị. Cả ba người đều đứng rất xa, không có gió, mặt đất cũng không rung chuyển, trừ phi… có ma.

Liễu Duy không khỏi rùng mình một cái. Hắn bắt đầu hối hận vì đã ở lại hóng chuyện. Lão gia gia trên bản vẽ kia liệu có xem hắn cùng một phe với Bành Trọng Phi không?

Trời đất chứng giám, hắn là người tốt mà.

Nghĩ vậy, Liễu Duy bất giác lùi lại một bước nhỏ.

Bành Trọng Phi lúc này lòng dạ rối bời, chẳng để ý đến hành động của hắn, bước chân có phần chậm chạp và run rẩy tiến về phía bình hoa.

Cố Vân Đông hơi nghiêng người nhường đường cho hắn, thuận tiện ở nơi hắn không nhìn thấy, nàng rút mũi tên nỏ đang cắm ở chân tủ ra rồi cất vào không gian.

Vừa rồi, chính là nàng đã thừa dịp hai người không chú ý, dùng nỏ nhắm vào bình hoa mà bắn. Góc độ vừa vặn khiến mũi tên sau khi xuyên thủng bình hoa đã cắm vào một chỗ khó thấy ở chân tủ.

Bình hoa vừa vỡ, nàng liền đi tới cũng là để che khuất tầm mắt của hai người.

Tốt lắm, thật hoàn hảo, xem có dọa c.h.ế.t các ngươi không.

Bành Trọng Phi cuối cùng cũng không dám đi đến tận chỗ bình hoa vỡ, mà dừng lại khi còn cách chừng hai bước.

Hắn gắng sức nuốt nước bọt, nhìn Cố Vân Đông nói: “Bản vẽ, bản vẽ ngươi lấy về đi, mau lấy về đi, sau này đừng bao giờ để nó xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Cố Vân Đông đứng thẳng người: “Bành thiếu gia yên tâm, ta…”

Nàng còn chưa nói hết, trong phòng bỗng vang lên một giọng nói tang thương mà sâu thẳm: “Tên tiểu tử to gan lớn mật! Nếu không cho ngươi một bài học, thật sự tưởng lão phu dễ bắt nạt sao?”

“A…” Liễu Duy kinh hãi, đột ngột quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Không có ai, một bóng người cũng không, vậy mà lại có một câu nói xuất hiện một cách khó hiểu như vậy.

Môi Bành Trọng Phi không còn một giọt máu, hắn nhìn sang Cố Vân Đông. Nàng cũng tỏ vẻ ngơ ngác, còn giả bộ tức giận chạy đến nơi phát ra tiếng nói: “Ai ở đây giả thần giả quỷ? Ra đây!”

Nàng vung tay kéo tấm rèm che ở đó ra, thuận tay thu luôn chiếc máy ghi âm đã đặt sau rèm từ trước vào không gian.

Câu nói đó là lời thoại trong một bộ phim truyền hình, nàng đã tìm một nơi lén cắt và ghi lại sau khi tách khỏi Thiệu Thanh Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không… không có ai cả.” Cố Vân Đông quay đầu lại, giọng cũng run run, nhìn Bành Trọng Phi mà như sắp khóc đến nơi: “Trước đây ta chưa từng gặp phải tình huống này, ta chỉ hơi xui xẻo một chút thôi, đâu có dọa người như vậy, ta sợ quá.”

 

Chương 98: Hai trăm lượng thành ý

 

Liễu Duy thầm nghĩ, hắn cũng sợ lắm, liệu có thể đi ngay bây giờ được không?

Vừa mới nghĩ vậy, bên ngoài đã vọng đến tiếng bước chân dồn dập, theo sau là giọng của gã sai vặt nhà Bành Trọng Phi: “Thiếu gia, không hay rồi! Thôi di nương bị trượt chân rơi xuống hồ ạ!”

“Cái gì?” Bành Trọng Phi vội mở cửa: “Người thế nào rồi?”

“Người thì đã cứu lên được rồi ạ, chỉ là bị kinh động không nhỏ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Bành Trọng Phi thở phào một hơi, trong đầu lại văng vẳng giọng nói xuất hiện một cách khó hiểu vừa rồi.

Bài học, đúng rồi, chắc chắn là bài học.

Hắn vội quay đầu, nhìn bức vẽ đang được Cố Vân Đông đặt trên bàn, run rẩy nhưng lại vô cùng thành kính tạ lỗi: “Đại tiên, là tiểu tử không phải, tiểu tử sai rồi, ta xin nhận lỗi với người. Ta đáng chết, ta là đồ khốn, ta không phải con người, làm chuyện ác sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Nói xong, hắn “bốp, bốp” tự vả vào miệng mình hai cái thật mạnh.

“Đại tiên, ta bảo đảm sau này sẽ không tham lam giấy vẽ, sẽ không phá hoại nữa. Hơn nữa chuyện này thật sự không phải lỗi của ta, đều do Thường Phú, là hắn đưa cho ta, lát nữa ta sẽ đi xử lý hắn.”

Nói rồi hắn nhìn về phía Cố Vân Đông: “Như vậy được chưa?”

“Ta cũng không biết nữa. Trước đây ta xé bản vẽ chỉ bị xui xẻo một trận thôi. Còn ngài lại định chờ nhà xây xong thì cho người đến đập phá, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn ta nhiều, không biết người có chấp nhận lời xin lỗi của ngài không.” Cố Vân Đông tỏ vẻ khó xử.

Nàng vừa nói xong, gã sai vặt ngoài cửa lại hoảng hốt kêu lên: “Thiếu gia! Sói Đen, Sói Đen bỗng nhiên sùi bọt mép, ngã lăn ra đất không dậy nổi ạ!”

Sói Đen là một con ch.ó săn mà Bành Trọng Phi nuôi, ngày thường toàn ăn thịt tươi uống m.á.u nóng, được nuôi dưỡng vô cùng hung tợn. Đừng nói người ngoài, ngay cả hạ nhân trong Bành phủ cũng không ít người bị nó cắn đến m.á.u me đầm đìa.

Vậy mà Bành Trọng Phi lại rất thích, cho rằng con ch.ó này có lang tính, ngày thường không thiếu lần huấn luyện nó cắn xé vật sống, thậm chí cả người.

Bây giờ con ch.ó đó lại không dưng…

Không đúng, sao có thể là không dưng được?

Bành Trọng Phi lúc này trực tiếp quỳ sụp xuống đất, sợ đến mức giọng nói run rẩy: “Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng! Là tiểu tử có mắt không thấy Thái Sơn, ta sai rồi, xin người cho một cơ hội. Sau này ta sẽ sớm tối ba nén nhang cung phụng người, ta sẽ mua đồ cúng tốt nhất cho người. Như vậy đi, tiền xây nhà của người ta sẽ trả, người tha cho ta lần này được không?”

Cố Vân Đông mắt hơi sáng lên, chà, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.

“Bành thiếu gia, ngài đừng như vậy. Thật ra lão gia gia cũng không phải người xấu, chỉ cần ngài thật lòng sám hối, chắc chắn người sẽ tha thứ cho ngài.” Cố Vân Đông nói: “Thật ra cũng không cần ngài trả tiền xây nhà đâu, số bạc đó lão gia gia đã cho ta rồi.”

“Thế không được, không được, phải đưa, nhất định phải đưa. Như vầy đi, một trăm lượng bạc mà đại tiên cho ngươi, ngươi cứ giữ lấy để mua những thứ khác cho đại tiên. Chẳng phải còn phải sớm tối ba nén nhang sao? Ngươi hãy mua loại nhang tốt nhất. Căn nhà của đại tiên rất quan trọng, nhất định phải xây cho thật tốt, một trăm lượng bạc không đủ đâu. Hai trăm lượng, ta đưa hai trăm lượng!”

Cố Vân Đông tỏ vẻ rất khó xử: “Như vậy thật sự có được không ạ? Thế chẳng phải ta đã chiếm hời của Bành thiếu gia ngài rồi sao?”

“Nói gì đến chiếm hời, ngươi cũng là vì đại tiên mà dốc lòng dốc sức. Ta bỏ tiền, ngươi bỏ công, thành ý của ta rất đủ.”

Liễu Duy đứng bên cạnh vội nói: “Ta cũng có thành ý, ta xin góp năm mươi lượng.”

Chỉ mong đại tiên có thể nể tình hắn thành tâm như vậy, mà không xem hắn và Bành Trọng Phi là cùng một giuộc, để rồi giáng xui xẻo lên đầu hắn.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, đám công tử nhà giàu này đúng là những kẻ phá gia chi tử mà.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Chương 99: Giải quyết viên mãn

Sau khi Bành Trọng Phi nói sẽ đưa bạc, hắn lại đợi thêm một lúc lâu, bên ngoài không truyền đến tin tức xấu nào nữa, lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra đại tiên đã đồng ý rồi phải không?” Hắn nhìn Cố Vân Đông, nhỏ giọng xác nhận.

Cố Vân Đông nghĩ ngợi, không chắc chắn gật đầu: “Chắc là… vậy?”

Giọng nàng vừa dứt, trong phòng lại vang lên một âm thanh khác, lần này không có cảm giác tang thương như lần trước, mà là một giọng nói không phân biệt được nam nữ: “Hừ, coi như ngươi thức thời, sau này không được tìm Cố gia gây phiền phức nữa. Chuyện hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ.”

“Vâng, vâng, vâng.” Bành Trọng Phi và Liễu Duy đều liên tục gật đầu.

Cố Vân Đông nhân lúc họ không để ý, lại thu bút ghi âm về lại.

Đoạn này là do chính nàng ghi âm, dùng phần mềm đổi giọng trên điện thoại, dù sao thì trong lời nói có nhắc đến Cố gia, nàng không có cách nào cắt ghép từ trong phim ảnh được.

Nhưng cũng chính vì giọng nói hoàn toàn khác với lúc trước, đã làm cho nỗi sợ hãi trong lòng Bành Trọng Phi và Liễu Duy càng thêm nặng nề.

Hắn xoay người đi vào phòng trong, không lâu sau lấy ra hai tờ ngân phiếu, đều là mệnh giá một trăm lượng.

“Cho ngươi.”

Cố Vân Đông rất ‘áy náy’ nhận lấy bạc: “Bành thiếu gia, người cũng đừng quá lo lắng, nhiều nhất là xui xẻo vài lần thôi, người xem ta chẳng phải vẫn bình an vô sự đó sao. Vậy ta đi trước đây, các vị bảo trọng.”

Cố Vân Đông thu lại bản vẽ trên bàn, rồi xoay người rời khỏi Cảnh Lan Uyển.

Bản vẽ này là nàng đã vẽ sẵn từ trước và cất trong không gian. Sau khi giao bản vẽ đầu tiên cho Phùng Đại Năng, thỉnh thoảng nàng lại nghĩ ra những chỗ cần sửa đổi, bổ sung, vì vậy đã vẽ lại một bản khác, dự định vài ngày nữa sẽ giao cho Phùng Đại Năng.

Thực ra cũng chỉ là một vài chi tiết nhỏ khác nhau, thay đổi không lớn. Nhưng Bành Trọng Phi chưa từng nghiên cứu kỹ, làm sao có thể nhận ra sự khác biệt giữa bản vẽ bị xé và bản vẽ mới xuất hiện này chứ?

Dù sao thì cũng đã bị dọa cho hồn bay phách tán.

Cố Vân Đông mỉm cười, vừa bước ra, Thường Phú liền đón lấy.

Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái: “Đi thôi.”

Lấy lại được bản vẽ, không cần lo lắng Bành Trọng Phi trả thù, còn kiếm được hai trăm lạng bạc, ừm, viên mãn.

Không đúng, chỉ cần giải quyết nốt chuyện cuối cùng là vạn sự đại cát.

Thường Phú thấy tâm trạng nàng rất tốt, trong tay còn cầm bản vẽ, không ngờ thật sự lấy về được, cũng không biết rốt cuộc nàng đã làm gì.

Bên này hai người vừa rời đi, bên kia Liễu Duy cũng xin cáo từ.

Bành Trọng Phi bây giờ còn tâm trạng nào mà tiếp đãi hắn, phất tay cho người đi rồi.

Liễu Duy ra khỏi Bành phủ nhưng không đi ngay, tìm một con hẻm nhỏ dừng lại, một mình ngồi trong xe ngựa chờ Thiệu Thanh Viễn.

Bành Trọng Phi ở Cảnh Lan Uyển bực bội đi tới đi lui, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hắn vẫn cảm thấy như có thứ gì đó ở trong phòng, dứt khoát đi ra ngoài xem con ch.ó cưng của mình.

Tên hầu vội vàng đuổi theo, lại bị Bành Trọng Phi đuổi đi thu dọn mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất.

Một mình hắn bước đi rất nhanh, nhưng vừa ra khỏi Cảnh Lan Uyển không bao lâu, từ phía sau đột nhiên có một cái bao tải trùm lên đầu hắn, ngay sau đó là một trận đ.ấ.m đá túi bụi trút xuống người.

Bành Trọng Phi la hét đau đớn, hoàn toàn không thể phản kháng, mãi cho đến khi đối phương đánh mệt lử mới dừng lại.

Thiệu Thanh Viễn nhìn người đang nằm liệt trên đất không động đậy, ánh mắt lạnh lùng.

Xa xa có hạ nhân nghe thấy tiếng động đang đi về phía này, hắn liền nhân lúc Bành phủ đang hỗn loạn, lặng lẽ lẻn ra bằng cửa sau.

Nào ngờ hắn vừa đi ra không bao xa, liền thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo ở đằng kia.