Tậu nhà trên trấn
Khương Dao đưa ra đề nghị của mình: “Ngoại tổ mẫu, đất đai trong thôn của người hầu hết đều nằm sát sườn núi, lại khá hẻo lánh, cách xa đường lớn. Thay vì xây lại nhà trong thôn, chi bằng dùng ngân lượng mua phòng ốc trên trấn.”
Ngoại tổ mẫu nghe lời Khương Dao nói, có chút do dự: “Phòng ốc trên trấn đâu có rẻ, chúng ta lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy. Hơn nữa lại cách xa đất đai của chúng ta, sau này làm việc cũng không tiện.”
“Ngoại tổ mẫu, chúng ta có thể cho điền rẽ đất đai, thu một ít tô tức (lợi tức). Trên trấn người đông, cơ hội cũng nhiều, chúng ta có thể làm chút tiểu thương. Hơn nữa trên trấn có học đường, sau này các biểu đệ biểu muội đi học cũng thuận tiện.”
đại cữu đứng bên cạnh cũng động lòng: “Dao Dao nói có lý, chúng ta không thể cứ mãi bám víu vào mấy mẫu đất đó. Ở trên trấn nói không chừng có thể có cuộc sống tốt hơn.”
Ngoại tổ mẫu vẫn còn chút lo lắng: “Nhưng chúng ta chân ướt chân ráo, đến trấn liệu có ổn không?”
Khương Dao cười nói: “Ngoại tổ mẫu, cữu cữu đại cữu nương đang mở quán phở trên trấn, làm sao mà không quen được? Người có thể mua một căn nhà nhỏ thôi, phía trước có thể bán tạp hóa, sân sau để ở. Như vậy vừa có nơi an thân, lại vừa có thể làm chút tiểu thương duy trì sinh kế, chẳng phải rất tốt sao?”
Ngoại tổ mẫu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, vậy nghe theo lời Dao Dao, đi trấn thử xem sao.”
Cả nhóm vừa thương lượng xong, lúc này, bên ngoài sân truyền đến tiếng mắng c.h.ử.i của Vương Quế Hoa.
“Khương Thiết Trụ, ngươi ra đây! Ngươi dám đón người ngoài vào nhà mình ở, mà không màng tới ta là nương thân của ngươi, lương tâm của ngươi bị ch.ó ăn hết rồi sao?”
Thì ra, kể từ khi Vương Quế Hoa phải đền bạc cho Vương hội trưởng, cuộc sống của ả trở nên vô cùng quẫn bách. Ở nhà chỉ được khoác lên mình y phục rách nát nhất, ăn thức ăn tệ hại nhất, chất lượng sinh hoạt suy giảm không phanh.
Không chỉ vậy, Khương Đại Sơn đối với bà ta ngày càng lạnh nhạt, thậm chí có chút chán ghét. Còn mấy tức phụ kia thì càng được đà lấn tới, trước kia còn rụt rè sợ hãi, giờ thì hoàn toàn không coi bà ta ra gì, thường xuyên tỏ thái độ khó chịu.
Điều khiến Vương Quế Hoa tức giận hơn là bà ta nghe nói gia đình ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của Khương Dao lại được dọn vào ở trong Tam Hợp viện, hơn nữa còn ăn ngon mặc đẹp, càng khiến lòng bà ta bất bình.
Ngoại tổ mẫu lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Vương Quế Hoa lại đến gây chuyện rồi? Ta thấy chúng ta ở nhà tế t.ử cũng thực sự không hợp lý, hay là chúng ta dọn ra ngoài trước đi.”
Khương Thiết Trụ vội vàng nói: “Nhạc mẫu, người nói gì vậy, tế t.ử cũng coi như nửa người con, người cứ yên tâm ở đây.”
Khương Dao cũng an ủi: “Đúng vậy ngoại tổ mẫu, cứ an tâm ở đây. Huống hồ ngoại tổ phụ còn cần tĩnh dưỡng, không thể di chuyển.”
An ủi xong ngoại tổ mẫu, Khương Thiết Trụ và Khương Dao mới bước ra cửa lớn.
Vương Quế Hoa vừa thấy Khương Thiết Trụ liền trừng mắt nhìn hắn, hung hăng nói: “Trong lòng ngươi còn có ta là nương thân hay không, ta nói cho ngươi biết, lập tức đuổi cha nương ốm yếu bệnh tật của Tần thị ra ngoài, để ta dọn vào ở.”
“A nãi, người quên rồi sao, người đã đoạn thân với cha ta rồi cơ mà? Hơn nữa người có từng coi cha ta là con trai ruột không? Lần nào chẳng hô đến gọi đi. Người đã không còn là chủ nhà, thì không có lý lẽ gì để đuổi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của ta đi cả.”
Vương Quế Hoa nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn cứng miệng: “Ta không cần biết, đây là nhà con trai ta, ta nói là được.”
Khương Dao cười lạnh một tiếng: “A nãi, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu người còn ở đây gây chuyện, đừng trách ta không khách khí mà đuổi người đi.”
Vương Quế Hoa bị chặn họng không nói nên lời, tức giận chỉ vào Khương Dao: “Cái con tiểu tiện tỳ mọn nhà ngươi, dám dạy dỗ ta!”
Khương Thiết Trụ nhíu mày: “Nương, lời Dao nhi nói không sai. Chúng ta đã đoạn thân, không còn quan hệ gì nữa, nương không nên quản chuyện gia đình ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tình cảm hắn dành cho cha nương thân, bấy nhiêu năm qua, sớm đã bị tổn thương đến mức nguội lạnh.
Vương Quế Hoa thấy Khương Thiết Trụ cũng không đứng về phía mình, tức đến toàn thân run rẩy, đột nhiên ngồi phịch xuống đất giãy giụa: “Ta sao lại sinh ra cái đứa con bất hiếu như ngươi chứ, sao ngươi không c.h.ế.t đi cho rồi!”
Khương Dao thấy vậy, lập tức cầm chổi lên, vụt thẳng vào người Vương Quế Hoa: “Phui phui phui, A nãi miệng người độc quá, phải trừ hết xui xẻo đi mới được.”
Vương Quế Hoa vừa tháo chạy thục mạng, vừa buông lời độc địa: “Khương Dao, ngươi cứ chờ đó!”
Nửa tháng sau, đợi thân thể ngoại tổ phụ gần như đã hồi phục, Khương Dao liền cùng cữu cữu đại cữu nương đến trấn tìm nha nhân để hỏi thăm việc mua nhà.
“Mấy vị khách quan, không biết các vị muốn mua nhà ở khu vực nào, lớn nhỏ ra sao?” Nha nhân hỏi.
Khương Dao mở lời: “Chúng ta muốn mua loại nhà phía trước có thể làm cửa hàng, phía sau có sân và có thể ở được. Vị trí không cần quá sầm uất, giá cả phải chăng một chút là được.”
Mắt nha nhân sáng lên: “Thật trùng hợp, có một căn đúng theo yêu cầu của các vị. Cách chợ cũng không xa, nhà không lớn nhưng bố cục hợp lý. Chỉ là chủ nhà cũ đang cần bán gấp, giá cũng rẻ hơn những nơi khác.”
Mọi người nghe vậy đều có hứng thú, vội vàng bảo nha nhân dẫn đi xem.
Hạt Dẻ Nhỏ
Đến nơi, Khương Dao quan sát căn nhà, cửa hàng phía trước tuy không lớn nhưng sửa sang lại làm tạp hóa cũng đủ. Sân sau có vài gian phòng, một gia đình ở cũng rộng rãi.
cữu cữu và đại cữu nương cũng thấy khá tốt, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn còn chút do dự, lo lắng giá cả sẽ vượt quá ngân sách.
Khương Dao cẩn thận hỏi giá nha nhân, rồi lại ra sức trả giá, cuối cùng nha nhân cũng chịu nhượng bộ một chút.
Khương Dao nói với ngoại tổ mẫu: “Ngoại tổ mẫu, căn nhà này rất xứng với giá tiền, chúng ta c.ắ.n răng mua xuống, sau này cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn. Hơn nữa căn nhà này cũng không quá xa quán phở của đại cữu nương, nàng ấy về nhà buổi tối cũng tiện.”
Ngoại tổ mẫu nghe xong, c.ắ.n răng một cái: “Được, mua nó! Chỉ là chúng ta chỉ có một trăm lượng bạc tiết kiệm được nhờ cữu cữu đại cữu nương mở quán phở, mà căn nhà này lại cần một trăm hai mươi lượng.”
Khương Dao nói: “Ngoại tổ mẫu, vậy hai mươi lượng kia con cho người mượn trước, đợi sau này người kiếm được tiền thì trả lại cho con là được.”
Mắt ngoại tổ mẫu hơi đỏ hoe: “Dao Dao, thực sự cảm tạ con.”
Khương Dao cười an ủi: “Ngoại tổ mẫu, người đừng nói vậy, chúng ta đều là người một nhà.”
Thế là đại cữu lập tức cùng nha nhân đi làm thủ tục mua nhà, khoảnh khắc nhận được khế ước nhà đất, lòng ngoại tổ mẫu cảm thấy vững tâm hơn nhiều.
Cả nhà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa một cách rộn ràng, Khương Dao giúp quy hoạch việc trưng bày cửa hàng, cữu cữu đại cữu nương thì dọn dẹp phòng ốc phía sau, sắp xếp giường chiếu.
Không lâu sau, quán tạp hóa liền khai trương. đại cữu nương phụ trách công việc ở quán phở, đại cữu thì trông coi tiệm tạp hóa.
Nhưng công việc kinh doanh của tiệm tạp hóa cứ mãi không khởi sắc, đại cữu trong lòng cũng rất lo lắng: “Tiệm tạp hóa này tuy là của chúng ta, không cần trả tiền thuê, nhưng nếu cứ ảm đạm thế này, e rằng lâu dài sẽ không có lối thoát mất.”
Khương Dao chợt nảy ra ý kiến: “cữu cữu, chúng ta có thể tung ra hoạt động mua hàng tặng quà nhỏ đi, chúng ta chịu khó đến chợ tuyên truyền, bách tính chắc chắn sẽ có hứng thú.”
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, thu hút không ít người đến mua sắm. Dần dần, việc kinh doanh của tiệm tạp hóa ngày càng tốt hơn, cuộc sống của gia đình đại cữu cũng có thêm hy vọng.