Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 174: Rau củ quả tươi



 

Nguyễn Ngư đành chịu, cũng chỉ có thể để mặc Ngụy Trì hành động.

 

Có thể nói, động lực duy trì cơ thể Ngụy Trì hồi phục trong khoảng thời gian này chính là tin tức hư ảo về người thân của y, chuyện này một ngày chưa có kết quả, y chỉ có thể mãi lo lắng như vậy.

 

Nguyễn Ngư để Ngụy Trì một mình trong phòng từ từ tiêu hóa cảm xúc, rồi dẫn Đinh Hiển và Đan Việt Dương rời đi.

 

Lúc ra ngoài, Nguyễn Ngư không quên dặn dò Đại Thuận và Quý Bảo, bảo hai người họ mang bữa ăn trong phòng Ngụy Trì đến bếp hâm nóng, đợi khi nào chàng muốn ăn thì hẵng dùng.

 

“Cô nương, trước đây là tại ta quá lạc quan, cứ ngỡ xác định được hành tung người nhà họ Ngụy thì sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của họ.” Đinh Hiển thỉnh tội với Nguyễn Ngư.

 

Nếu trước đây hắn không vội vàng báo tin tức người nhà họ Ngụy cho Thành chủ, chắc chắn lần này Thiếu tướng quân cũng sẽ không theo đến đây, không đến thì cũng sẽ không thất vọng đến vậy.

 

Chủ yếu là vì trước đó Đinh Hiển đến Kiến Châu để truy tìm tung tích người nhà họ Ngụy đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, nếu không thì hắn cũng sẽ không chỉ vừa có chút manh mối đã vội vàng bẩm báo.

 

“Chuyện này có can hệ gì đến ngươi, thời buổi này muốn tìm người vốn đã khó khăn, nhân lực của ngươi lại có hạn, thêm vào những chuyện trước đây của nhà họ Ngụy, ngươi cũng không dám rầm rộ điều tra.”

 

Nguyễn Ngư xua tay ra hiệu Đinh Hiển đừng bận tâm.

 

“Vả lại, cho dù không có tin tức ngươi truyền về, ta cũng đã chuẩn bị đến Kiến Châu rồi, ngươi không thấy ta đã chuẩn bị bao nhiêu là hoa quả rau củ sao.”

 

“Dù sao thì từ ngày mai, chúng ta nên kiếm bạc thì kiếm bạc, nên thăm dò tin tức thì thăm dò tin tức, trong thành ngoài thành cùng nhau cố gắng, bất kể kết quả thế nào, chúng ta cũng xem như đã tận lực rồi.”

 

“Còn về Ngụy công tử…”

 

Nguyễn Ngư quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngụy trì đã đóng

“Chàng ta chỉ là một thiếu niên non nớt, nhân sinh đã trải qua biến cố lớn đến vậy, trước đó một thời gian dài chỉ có thể nằm liệt trên giường không thể động đậy, để chàng ra ngoài khuây khỏa cũng là điều tốt, thật sự ở Bạch Vân Sơn lâu quá, người cũng sẽ sinh bệnh mất.”

 

Đan Việt Dương và Đinh Hiển thuận theo ánh mắt của Nguyễn Ngư nhìn sang, không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.

 

Đối với Thiếu tướng quân, giờ đây họ có lòng mà không có lực, muốn giúp chàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

 

“Các ngươi cũng đừng quá nản chí, có lẽ trong cõi u minh tự có thiên ý, Ngụy công tử đã đến một nơi gần người nhà chàng hơn, nói không chừng chúng ta sẽ sớm nhận được tin tức về tung tích người nhà chàng.”

 

Đinh Hiển và Đan Việt Dương biết Nguyễn Ngư chỉ đang an ủi họ.

 

Để không tiếp tục đề tài có phần nặng nề này, Đinh Hiển chủ động nói, “Trước đây cô nương từng nói muốn làm ăn với nhà giàu, ta cũng đã chuyên tâm đi thăm dò, Túc Thiên này có không ít quan to hiển quý, hầu như đều sống ở Đông Thành khu. Ngày mai chúng ta có thể trực tiếp mang rau củ và hoa quả đến đó bán thử.”

 

“Không vấn đề gì, vậy ngươi ngày mai cứ mang đồ đến đó thử xem sao.” Nguyễn Ngư nói rồi nhìn sang Đan Việt Dương, “Còn về ngươi, thì cứ như lúc chúng ta ở Thanh Châu thành, nắm rõ tình hình rồi thuê một sân viện lớn hơn để mua sắm đồ đạc.”

 

Đan Việt Dương lúc này đã có chút không thể ngồi yên, nghe Nguyễn Ngư nói xong, hắn liền nghĩ ngay đến việc tìm sân viện phù hợp.

 

Nguyễn Ngư gọi Đan Việt Dương lại, “Không cần vội vàng đến vậy, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”

 

Đan Việt Dương bước chân khựng lại, rồi nói, “Ta chỉ ra phố dạo phố thôi, hôm nay ta tuyệt không làm việc.”

 

Nguyễn Ngư lần này hoàn toàn bất lực, đành để mặc Đan Việt Dương biến mất trước mặt nàng.

 

“Cô nương, rau củ và hoa quả của chúng ta định bán thế nào?” Đinh Hiển cũng hỏi về thể lệ cụ thể cho việc bán hàng ngày mai.

 

Rau củ mà Nguyễn Ngư mang đến lần này chủ yếu là cải trắng, cải xanh, dưa chuột, củ cải.

 

Còn về quả, Nguyễn Ngư không còn dùng những loại dâu tây và anh đào lòe loẹt nữa, lần này nàng chuẩn bị là táo và lê thông thường nhất.

 

Riêng dâu tây và anh đào, nàng sẽ xem tình hình sau này để bán với giá cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mặc dù rau củ và hoa quả Nguyễn Ngư bán đều là những thực phẩm quen thuộc trên bàn ăn của các thế gia quý tộc, nhưng tình hình tai ương ở Kiến Châu lại nghiêm trọng hơn so với Thanh Châu, thêm vào trận thiên tai tuyết sau đó, trong một thời gian dài, rau củ tươi căn bản không thể trồng được.

 

Ngay cả khi hiện tại tình hình tai ương đã có phần thuyên giảm, đất đai cũng dần phục hồi việc canh tác, nhưng rau củ tươi ở Kiến Châu vẫn vô cùng khan hiếm.

 

Vì bây giờ là thị trường của người bán, họ không thể cho người mua cơ hội kén cá chọn canh.

 

Nguyễn Ngư liền quyết định rau củ sẽ bán trực tiếp theo giỏ, trong giỏ đựng đầy đủ bốn loại rau, một giỏ bán với giá mười lượng bạc.

 

Loại rau này, nếu là trước khi chưa xảy ra thiên tai, một giỏ nhiều nhất cũng chỉ bán được sáu bảy mươi văn.

 

Ai bảo bây giờ là năm đói kém, cho dù là thế gia quý tộc, chắc hẳn cũng đã lâu không nhìn thấy rau củ tươi non đến vậy.

 

Cho nên mười lượng bạc dù có hơi đắt một chút, nhưng đối với thế gia quý tộc theo đuổi chất lượng cuộc sống mà nói, bạc không phải vấn đề, mấu chốt là đồ ngươi mang đến phải đủ tốt.

 

Còn những quả táo và lê nàng mang đến, thì bán trực tiếp theo từng quả, năm trăm văn một quả, mười quả là năm lượng bạc, rồi họ sẽ bán từ hai mươi quả trở lên.

 

Quả nào thật sự nhỏ mà những người khác không muốn, nàng sẽ dùng làm phần thêm tặng đi, với điều kiện là nhà nào mua rau quả của nàng với giá trên một trăm lượng bạc.

 

Đinh Hiển chưa từng trải qua cảnh tượng huy hoàng ở Thanh Châu thành, khi nghe Nguyễn Ngư đưa ra mức giá, hắn lập tức có cảm giác choáng váng.

 

Giá cao như vậy, liệu có ai muốn mua không?

 

Đinh Hiển nín nhịn câu nói này trong lòng, không dám thốt ra, thói quen khiến hắn theo bản năng tuân theo mệnh lệnh của Nguyễn Ngư.

 

Đinh Hiển nghĩ rằng bất kể những rau củ và hoa quả này có bán được hay không, ngày mai hắn cứ thử trước đã, nếu đám quý nhân Đông Thành chê đắt, hắn nhiều nhất cũng chỉ chịu vài lời mắng, đến lúc đó nếu không bán được, Nguyễn Ngư tự nhiên sẽ hạ giá.

 

Sáng sớm ngày thứ hai.

 

Đinh Hiển dẫn theo mười mấy đội viên hộ vệ, đẩy bảy chiếc xe thồ chất đầy rau củ và hoa quả rời khỏi khách điếm.

 

Tất cả rau củ và hoa quả trên xe thồ, trước khi chất lên xe còn đặc biệt rắc một lượt nước lên trên, mong muốn khiến chúng trông tươi non mọng nước hơn.

 

Hiện giờ kéo nhiều rau củ và hoa quả như vậy đi trên phố, quả thực quá đỗi gây chú ý, để tránh gặp phải phiền toái không cần thiết trên đường, trên mỗi chiếc xe thồ, Đinh Hiển đều phủ một lớp vải bố để che đậy.

 

Khách điếm mà thương đội của họ trọ không quá xa Đông Thành khu nơi các quý nhân ở, Đinh Hiển chỉ đi mất hai khắc đã đến được đích.

 

Đây là nơi hắn đã kỹ lưỡng lựa chọn, là những gia đình có tiếng tăm tốt ở Túc Thiên, như vậy cho dù họ không mua, cũng sẽ không nói ra những lời khó nghe quá.

 

Xe thồ được đẩy thẳng vào ngõ sau của những phủ đệ này.

 

“Xem ngươi biểu hiện rồi đó!”

 

Đinh Hiển đẩy một đội viên bên cạnh, đây cũng là người có giọng to mà hắn đặc biệt chọn ra.

 

“Bán rau củ hoa quả! Rau củ hoa quả tươi non!”

 

“Bán rau củ hoa quả! Rau củ hoa quả tươi non!”

 

Đội viên kia vừa gào khan cả cổ gọi hai lần, “Loảng xoảng loảng xoảng”, mấy cánh cửa lớn gần ngõ sau, đồng loạt mở ra.

 

“Rau củ, thật sự có rau củ tươi sao?”

 

“Hoa quả, mau mang hoa quả ra cho ta xem, không tươi không lấy!”