Nguyễn Ngư và Hoắc Hành Yến để tránh các đội tuần tra của đại quân người Man, cố gắng tránh xa đường lớn, chuyên chọn những con đường mòn trong núi rừng ít người qua lại để đi.
Khi vừa mới tiến vào Kiến Châu, số lượng người Man gặp phải không nhiều, thế nhưng càng tiến gần về hướng Kiến Châu Phủ thành, các đội tuần tra và trạm gác của người Man lại càng dày đặc.
Trong không khí tràn ngập khí tức suy tàn và c.h.ế.t chóc. Dấu vết của nạn châu chấu hoành hành vô cùng khủng khiếp, những cánh đồng một thời màu mỡ giờ đây chỉ còn lại từng mảng đất cứng màu xám nâu, rải rác những bộ xương cây trơ trụi đã khô héo, bị gặm nhấm đến không còn cành lá. Thỉnh thoảng có thể thấy tàn tích nhà cửa đổ nát, bị gió cát nửa chôn vùi, kể những nỗi bi thương câm lặng.
Để tránh xung đột với người Man, thuận lợi đến Kiến Châu thành, bọn họ đã chọn một lộ tuyến hẻo lánh hơn.
Sau khi vòng qua một eo núi trọc, phía trước xuất hiện một ngôi làng có hình dáng tương đối “hoàn chỉnh”.
Nói nó “hoàn chỉnh”, cũng chỉ là so với những phế tích hoàn toàn đổ nát mà bọn họ thấy trên đường.
Những căn nhà trong thôn không quá đổ nát, trong thôn ẩn hiện bóng người qua lại, toát lên vài phần “sức sống” hiếm hoi.
Nguyễn Ngư khẽ nói, bày tỏ sự kinh ngạc.
“Ẩn nấp! Trước tiên xem xét tình hình!”
Hoắc Hành Yến vừa ra lệnh, tất cả mọi người liền ép thấp thân mình, ẩn mình sau một gò đất.
“Dường như có gì đó không đúng…”
Nguyễn Ngư cau mày.
Sau khi đến Kiến Châu, nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nạn châu chấu đã phá hủy phần lớn cây cối, đến mức dị năng hệ mộc của nàng hoàn toàn không còn không gian để phát huy.
Trước nạn châu chấu, nàng có thể lợi dụng thực vật để dễ dàng “nhìn” thấy tình hình trong thôn.
“Khoảng cách hơi xa, chúng ta lại gần một chút.”
Hoắc Hành Yến vừa nói liền chỉ ra một thủ hạ, chuẩn bị dẫn hắn tiến gần ngôi làng phía trước.
Nguyễn Ngư kịp thời kéo Hoắc Hành Yến lại.
Bây giờ cho dù dị năng không dùng được, nàng cũng có sự gia trì của khoa học kỹ thuật hiện đại, hoàn toàn không cần phải thân mình mạo hiểm.
Nguyễn Ngư mượn động tác lục túi, lén lút lấy ra hai chiếc ống nhòm quân sự từ không gian.
Nàng đưa cho Hoắc Hành Yến một chiếc.
Hoắc Hành Yến tuy không biết ống nhòm là vật gì, nhưng chàng đã hiểu ý Nguyễn Ngư, sau đó tự mình đặt nó lên mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoắc Hành Yến vốn luôn trấn định không thể kìm nén nổi biểu cảm của mình nữa, chàng kinh ngạc tột độ nhìn khung cảnh trước mắt qua ống nhòm quân sự, sau đó lại đặt ống nhòm xuống, dùng mắt thường nhìn ngôi làng xa xôi chỉ còn lại một đường nét kia.
“Đây là vật gì? Sao lại có thể khiến ngôi làng ở xa như hiện ra ngay trước mắt vậy?”
Hoắc Hành Yến nhìn Nguyễn Ngư, sự kinh ngạc của chàng cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, sau khi đã chứng kiến chiếc vòng tay liên lạc có thể “truyền âm ngàn dặm” của Nguyễn Ngư, thì thứ thần khí có thể biến người thành “thiên lý nhãn” này, dường như cũng không đáng để làm quá.
“Đây là ống nhòm.” Nguyễn Ngư chỉ đơn giản giải thích một câu.
“Ống nhòm, cái tên này quả thực rất phù hợp.” Hoắc Hành Yến vừa nói, vừa một lần nữa đặt ống nhòm lên mắt, sau đó chuyên tâm quan sát tình hình trong ngôi làng ở xa.
Thông qua ống nhòm, Nguyễn Ngư và Hoắc Hành Yến nhìn thấy vài tên binh lính người Man cưỡi những con ngựa cao lớn, vung vẩy chiếc roi da thô ráp, dù bọn họ không nghe thấy tiếng, cũng có thể hình dung ra tiếng “lách tách” giòn tan khi roi da quất ra.
Binh lính người Man như đang xua đuổi súc vật, lùa một nhóm dân làng ăn mặc rách rưới.
Những dân làng ấy mặt vàng như nghệ, thân hình gầy gò, hốc mắt sâu hoắm, đi đứng lảo đảo, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Bọn họ tê dại xếp thành một hàng, trên vai vác, trong lòng ôm một ít “lương thực” lưa thưa.
Hai người điều chỉnh góc nhìn của ống nhòm, rất nhanh nhận ra những thứ bọn họ cầm trong tay căn bản không thể coi là lương thực, chỉ là một ít vỏ trấu mốc meo vón cục, mang màu sắc đáng ngờ, cùng một vài củ khoai khô héo dính đầy bùn đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lão hán tóc hoa râm bước đi lảo đảo, một túi vỏ trấu nhỏ trên vai dường như đặc biệt nặng nề, bước chân của lão loạng choạng.
Tên lính Man ở bên cạnh lập tức thốt ra một tiếng gầm gừ sốt ruột, chỉ thấy hắn vung cổ tay, cây roi da dính đầy vết bẩn xé gió giáng mạnh xuống tấm lưng còng của lão già!
Một tiếng “chát” giòn tan.
Chiếc áo đơn sơ rách nát của lão già lập tức rách toạc, một vết m.á.u chói mắt hiện rõ.
Lão già phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào đến tột cùng, thân thể run lên bần bật, suýt chút nữa thì ngã quỵ, nhưng lão c.ắ.n chặt răng, thậm chí không dám ngoái đầu nhìn lại, chỉ càng thêm gắng sức ôm chặt cái túi trên vai, loạng choạng tăng tốc bước đi.
Ánh mắt của những thôn dân xung quanh trống rỗng, coi như không thấy, dường như đã thành thói quen từ lâu.
Họ co mình lại thật chặt, cố gắng tăng nhanh những bước chân hư ảo, chỉ sợ trở thành mục tiêu roi vọt tiếp theo.
Thế nhưng những tên lính Man sẽ không vì họ ngoan ngoãn vâng lời mà buông tha.
Roi da vẫn không ngừng giáng xuống, rồi trên thân thể của kẻ xui xẻo bị chọn trúng lại hằn thêm một vết roi đẫm máu.
Nguyễn Ngư và Hoắc Hành Yến xuyên qua ống nhòm quân sự, như đang xem một vở kịch câm.
Dù không có âm thanh, họ vẫn cảm nhận được những tiếng gào khóc đau đớn của đám thôn dân kia.
Nguyễn Ngư không muốn nhìn nữa, trao ống nhòm cho Giả Đại.
Ngọn lửa giận dữ đã bốc lên từ gót chân nàng đến tận đỉnh đầu, nàng siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Cảnh tượng trước mắt, còn khiến nàng cảm thấy nghẹt thở và phẫn nộ hơn cả những trận c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường.
Nguyễn Ngư vừa rồi nhìn rất rõ, bên cạnh yên ngựa của những tên lính Man kia treo vài miếng thịt khô màu đỏ sẫm, còn tươi mới.
Điều này tạo thành một sự đối lập chói mắt và phi lý với những thân hình gầy gò đang cố gắng vật lộn sinh tồn dưới làn roi da.
Hoắc Hành Yến nhạy bén nhận ra hơi thở bỗng nhiên căng thẳng và sát ý gần như hóa thành thực chất bên cạnh.
Chàng bất động thanh sắc nhẹ nhàng đặt tay lên nắm đ.ấ.m siết chặt của Nguyễn Ngư, đầu ngón tay của chàng lạnh buốt, mang theo một sức mạnh cảnh báo không thể nghi ngờ.
Giọng Hoắc Hành Yến ép cực thấp, chàng nhắc nhở lạnh lùng đến tàn nhẫn: “Nguyễn Thành chủ, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu. Mục tiêu của chúng ta là Tát Đô, giờ phút này ra tay, ngoài việc bại lộ hành tung, dẫn dụ thêm nhiều quân Man, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ đổ sông đổ biển.”
Lồng n.g.ự.c Nguyễn Ngư phập phồng kịch liệt vài cái, nàng nhanh chóng thu lại sát ý của mình.
“Hoắc công tử, ta biết cân nhắc nặng nhẹ, vừa rồi chỉ là hơi tức giận quá mà thôi.”
Nguyễn Ngư quay mặt đi, không còn nhìn về phía thôn làng nữa.
Giả Đại sau khi nhìn qua ống nhòm, trên mặt cũng đầy phẫn nộ và uất ức, răng nghiến ken két.
Nếu không phải triều đình bất lực, sao có thể để người Man trên đất đai của họ lại ngang nhiên ức h.i.ế.p dân chúng đến vậy.
Giờ khắc này, hắn rất muốn vác đao xông vào thôn, g.i.ế.c sạch những tên Man tác oai tác phúc kia.
Nhưng hắn cũng rất rõ, họ có nhiệm vụ quan trọng hơn, lúc này không nên hành động khinh suất.
Giả Đại cũng không muốn nhìn nữa, thuận tay đưa ống nhòm cho người bên cạnh.
“Quân Man cướp những thứ này có tác dụng gì?”
Giọng hắn mang theo vẻ khó hiểu và phẫn hận, gần như là nghiến răng ken két mà thốt ra.
Những thứ cám mục và khoai khô héo kia, ở Bạch Vân Thành ngay cả dùng để nuôi gia súc cũng còn thấy xấu hổ.