Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 309: Bắn tỉa 2



 

Thánh đàn bị hủy, thư phòng Tát Đô bị thiêu, tai họa tày trời như vậy, thân là chủ phủ đệ, vậy mà hỏi gì cũng không biết, chỉ biết khóc lóc không ngừng!

 

“Phế vật!”

 

Cốt Lực nghiến răng nặn ra hai chữ, giọng không lớn, nhưng khiến Ngột Cốt Lỗ run rẩy toàn thân.

 

Tiếng khóc gào chợt ngừng, chỉ còn lại tiếng nức nở không kìm được, thân thể Ngột Cốt Lỗ run rẩy càng dữ dội hơn.

 

“Phủ đệ của ngươi! Thủ vệ của ngươi! Thánh đàn của đại nhân Tát Đô bị hủy ngay dưới mắt ngươi! Ngươi nói cho bản hãn biết, ngươi cái gì cũng không biết sao?!” Giọng Cốt Lực đột nhiên vang cao.

 

“Thần… thần oan uổng a!” Ngột Cốt Lỗ nước mắt nước mũi chảy ròng, dập đầu như giã tỏi, “Thần… thần chỉ phụ trách cung phụng những gì đại nhân Tát Đô cần… chưa từng nhúng tay vào việc thủ vệ! Khả hãn minh xét! Những hộ vệ kia… những hộ vệ kia đều là tinh nhuệ, bình thường đến một con ruồi cũng không bay vào được… ai biết… ai biết lại thành ra thế này a… ô ô ô…”

 

Lời biện giải này của hắn lại nói ra vài phần sự thật.

 

Ngột Cốt Lỗ này, kiêu căng xa xỉ, háo danh háo lợi, nịnh bợ Tát Đô chẳng qua là để nâng cao địa vị và thỏa mãn cái tật thích sưu tầm “kỳ trân”.

 

Đối với những việc thô tục như phòng vệ phủ đệ, hắn xưa nay đều giao phó cho tướng lĩnh dưới quyền, bản thân chỉ lo hưởng lạc.

 

Cái phong thái công tử bột không lo việc của hắn, giờ đây lại trở thành lá bùa hộ mệnh duy nhất của hắn.

 

Cốt Lực nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sát ý trong mắt mấy lần cuồn cuộn, cuối cùng lại hóa thành một tiếng hừ lạnh đầy kìm nén.

 

Hắn biết Ngột Cốt Lỗ nói thật, tên phế vật này quả thực không có bản lĩnh, cũng không có ý nghĩ nhúng tay vào việc phòng thủ cụ thể.

 

Điều quan trọng hơn là, sau lưng Ngột Cốt Lỗ còn liên quan đến một bộ tộc có thế lực không nhỏ, và với hắn lại càng có nhiều mối quan hệ thân thích.

 

Trong lúc thánh đàn bị hủy hoại khiến lòng người xao động, vội vàng xử lý một tên phế vật có thân phận “hoàng thân”, chỉ sẽ gây ra thêm nhiều sự nghi kỵ và hỗn loạn.

 

“Cút!” Cốt Lực chỉ về phía cửa lớn, “Cút về ổ ch.ó của ngươi! Bế môn tư quá! Không có lệnh của bản hãn, không được bước nửa bước ra khỏi phủ! Còn để bản hãn nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, nhất định c.h.é.m không tha!”

 

“Khả hãn tha mạng, thần không muốn về, thần muốn ở lại hành cung bế môn tư quá!” Ngột Cốt Lỗ triệt để bị dọa vỡ mật, vừa nghe nói phải về phủ tư quá, nhất thời khóc càng lớn tiếng hơn.

 

Cốt Lực nhìn hắn thêm một cái cũng thấy phiền, chán ghét phất tay áo, như xua đuổi ruồi nhặng.

 

Ngột Cốt Lỗ tự động hiểu rằng khả hãn đã ngầm chấp thuận yêu cầu của hắn, hắn lăn lê bò toài lùi ra ngoài, bóng lưng luống cuống thê t.h.ả.m đó, nào còn nửa phần dáng vẻ quý tộc.

 

Ngột Cốt Lỗ vừa rời đi, thống lĩnh doanh thân vệ phụ trách khám nghiệm hiện trường và thẩm vấn những người sống sót liền sải bước đi vào, trên mặt hắn đầy vẻ ngưng trọng.

 

Thống lĩnh một gối quỳ xuống, “Khải bẩm khả hãn! Kết quả tra xét sơ bộ đã có!”

 

“Nói!” Cốt Lực ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén.

 

Giọng thống lĩnh mang theo một tia run rẩy khó nhận ra, “Uy lực vụ nổ thánh đàn vượt xa tưởng tượng, tất cả ba mươi lăm tinh nhuệ Hắc Lang Vệ canh gác ở lối vào và gần thánh đàn… đều xương cốt không còn. Hai mươi bảy người ở xa hơn bị sóng xung kích chấn c.h.ế.t, đều nội tạng nát bươm.”

 

Bàn tay Cốt Lực đặt trên tay vịn, các khớp ngón tay bấu chặt đến trắng bệch.

 

“Về phần những người sống sót…” Thống lĩnh ngừng lại, “Phần lớn là tôi tớ và binh lính canh gác bên ngoài, ở khá xa tâm điểm vụ nổ nên may mắn thoát c.h.ế.t. Rất nhiều người đều bị kinh hãi, thêm nữa không ở khu vực trung tâm, nên biết không nhiều, rất khó hỏi ra manh mối giá trị.”

 

“Hiện giờ điều duy nhất có thể xác nhận là, khoảng hai khắc trước khi vụ nổ xảy ra, có vài mũi tên b.ắ.n trúng cánh cổng lớn lối vào hậu hoa viên, nghi ngờ… chính là do thần cung của ‘Bóng Ma’ kia gây ra! Hành động này đã gây ra sự hỗn loạn ngắn ngủi cho lính canh ở lối vào.”

 

Ánh mắt Cốt Lực ngưng lại.

 

Hai khắc, thần cung, và vụ nổ…

 

Đây chính là một âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng, mũi tên đó chính là mồi nhử để thu hút sự chú ý!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Để hủy diệt thánh đàn, nhân tiện diệt trừ thêm nhiều Hắc Lang Vệ!

 

Hắn liền nói vì sao lần này Hắc Lang Vệ tổn thất t.h.ả.m trọng đến thế, kết quả là thánh đàn bị nhắm tới, bọn họ tăng cường nhân lực phòng vệ nghiêm ngặt.

 

Chỉ là ai có thể ngờ, sự phòng vệ như vậy lại chính là phù chú đoạt mạng của bọn họ.

 

“Ngoài ra, thư phòng của đại nhân Tát Đô không phải bị vụ nổ ảnh hưởng mà bốc cháy, mà là… cố ý phóng hỏa!”

 

Thống lĩnh tiếp tục báo cáo kết quả điều tra của hắn,

 

“Cái gì?!” Cốt Lực chợt đứng phắt dậy.

 

“Bốn tinh nhuệ Hắc Lang Vệ canh gác bên ngoài thư phòng, cùng với các ám tiêu vòng ngoài…”

 

Giọng thống lĩnh chùng xuống, mang theo một sự lạnh lẽo khi đối diện với sự thật kinh hoàng.

 

“Tất cả đều bị người ta dùng thủ đoạn cực kỳ tàn độc và chuẩn xác, một kích đoạt mạng! Vết thương đa phần ở những vị trí hiểm yếu như cổ họng và trái tim! Theo suy đoán, kẻ sát nhân đã ra tay trong lúc hỗn loạn do vụ nổ gây ra, gần như không gây ra bất kỳ cảnh giác nào, ngọn lửa trong thư phòng chính là được đốt từ bên trong.”

 

Một kích đoạt mạng!

 

Phủ đệ Ngột Cốt Lỗ phòng vệ nghiêm ngặt, vậy mà lại bị người ta lẻn vào một cách âm thầm như vậy, đối phương không chỉ hủy thánh đàn, còn liên tiếp g.i.ế.c nhiều người.

 

Cốt Lực chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu!

 

“Trong phủ… các nơi trong phủ đã tra xét, có phát hiện nhân vật khả nghi nào không? Nội gián?” Cốt Lực giọng khô khốc hỏi.

 

“Bẩm khả hãn!” Trên mặt thống lĩnh hiện lên một tia thất bại và bối rối, “Thân phận của tất cả nhân viên trong phủ đã được kiểm tra sơ bộ, không có bất kỳ điểm bất thường rõ rệt nào. Trước vụ nổ trong phủ mọi thứ đều như thường lệ, ghi chép luân phiên canh gác rõ ràng, không có báo cáo dấu hiệu người ngoài xâm nhập. Sau vụ nổ một mảnh hỗn loạn, nhân viên tứ tán chạy trốn, ngược lại khó truy tìm. Đối phương… đối phương giống như một bóng ma, tạo ra sự hủy diệt, đốt lên ngọn lửa, rồi… biến mất không dấu vết.”

 

Không để lại dấu vết!

 

Cốt Lực chậm rãi ngồi trở lại chỗ, chiếc ghế rộng rãi lúc này tựa như một nhà tù lạnh lẽo.

 

Một luồng hàn ý và cảm giác bất lực chưa từng có, lặng lẽ bò dọc sống lưng Cốt Lực, khiến y chân thực cảm nhận được cái bóng mang tên "sợ hãi".

 

Lệnh của Khả Hãn Cốt Lực như tảng đá lớn ném vào mặt nước đọng, không khuấy lên gợn sóng mà là cuồng triều mãnh liệt.

 

Cả thành Kiến Châu ngay lập tức bị vó ngựa sắt và tiếng gào thét thô lỗ của Man binh nhấn chìm.

 

"Lục soát! Lục soát từng nhà một! Một con chuột cũng không được bỏ sót!" Tiểu đội trưởng Man binh với khuôn mặt đầy thịt ngang dọc, vung roi da dính máu, khản cả cổ họng gào thét.

 

Những chiếc ủng da nặng nề đạp tung cánh cổng viện vốn đã xiêu vẹo, tường đất bị đ.â.m thủng một cách thô bạo, tiếng vỡ của chum vại gốm sứ cùng với tiếng thét chói tai kinh hoàng của bách tính vang lên không ngừng.

 

Đường lớn ngõ nhỏ được đuốc soi sáng như ban ngày, nhưng lại bị bao phủ bởi khói bụi dày đặc và sự tuyệt vọng.

 

Man binh như những con ch.ó dại mắt đỏ ngầu, thô bạo xô đẩy bất kỳ bóng người nào lọt vào tầm mắt.

 

Chỉ cần hơi chần chừ hay động tác chậm một chút, chiếc roi nặng nề mang theo tiếng xé gió liền giáng mạnh xuống, tiếng khóc lóc cầu xin bị nhấn chìm trong những tiếng quát tháo và phá cửa ầm ĩ hơn.

 

"Kẻ khả nghi? Nói! Có thấy mặt lạ nào không?!"

 

"Đồ tiện cốt! Không nói lão tử lột da ngươi!"

 

"Cút đi! Đừng cản đường!"

 

Sự hoảng loạn như dịch bệnh lan tràn khắp thành.