Khu vực phía Tây Nam gần như bị lật tung đáy, vô số bá tánh vô tội bị liên lụy, chỉ cần có chút khả nghi liền bị ném vào đại lao, tra tấn dã man, tiếng kêu rên ai oán vang vọng ngày đêm không dứt.
Hành cung Cốt Lực đèn đuốc sáng trưng, các tướng lĩnh ra vào mặt mày ngưng trọng, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.
Thi thể Sa Đô được bí mật an táng, lệnh giới nghiêm càng bị đẩy đến cực điểm sau khi đợt tìm kiếm đầu tiên không thu hoạch được gì.
Giờ giới nghiêm được đẩy sớm, các phường thị bị phong tỏa, tất cả cư dân bị buộc phải ở trong nhà, kẻ nào dám ra ngoài sẽ bị g.i.ế.c không tha.
Man binh bắt đầu một vòng tìm kiếm mới, lần này không còn là đập cửa lật tìm nữa, mà là thực sự “đào đất ba thước”.
Từng mảng đổ nát bị man binh dùng dây thừng kéo đổ sụp xuống trong tiếng hò reo, bụi bay mù mịt che kín cả bầu trời; những con hẻm đáng ngờ bị phong tỏa hoàn toàn, chất đầy tạp vật; thậm chí một số giếng sâu cũng bị nghi ngờ là lối vào mật đạo, phái người lặp đi lặp lại điều tra.
Kiến Châu thành, trong nỗi sợ hãi mà Cốt Lực cực lực muốn trấn áp, đang phải trải qua một cuộc tàn phá triệt để hơn.
Sự c.h.ế.t chóc bao trùm mỗi con phố, chỉ có tiếng hò hét thô bạo của man binh, tiếng nhà cửa đổ sập ầm ầm và thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết chói tai mới x.é to.ạc sự tĩnh lặng ngột ngạt này.
Bá tánh như chim sợ cành cong, co ro trong đống đổ nát, ngay cả hơi thở cũng cẩn trọng, chỉ sợ gây ra tai họa diệt vong.
Hoảng loạn như một dịch bệnh vô hình, điên cuồng sinh sôi và lan rộng trong sự im lặng.
Tuy nhiên, tâm điểm của cơn bão thực sự không nằm ở những con phố đổ nát, mà ở đại điện nghị sự của hành cung Cốt Lực.
Trong điện, không khí ngưng trọng đến mức gần như có thể nhỏ ra nước.
Cốt Lực ngự trên chủ vị, mu bàn tay hắn gân xanh nổi cuồn cuộn, gắt gao bám vào tay vịn hình thú của vương tọa.
Phía dưới Cốt Lực, đứng không chỉ còn là các tướng lĩnh thân tín răm rắp tuân lệnh, mà còn là vài nhân vật có thực quyền do Đồ Môn Thân Vương, đại diện cho tầng lớp quý tộc lâu đời, dẫn đầu.
Đồ Môn Thân Vương đã ngoài ngũ tuần, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Cốt Lực không chút né tránh, phía sau y vài người khác cũng mang vẻ mặt khó chịu tương tự.
“Khả hãn!” Giọng Đồ Môn Thân Vương phá vỡ sự im lặng ngột ngạt, mang theo một sự chất vấn bị kìm nén, “Toàn thành giới nghiêm đã hơn ba ngày, động tĩnh lớn chưa từng có. Thánh đàn bị hủy, lửa cháy ngút trời, chấn động toàn thành, đây đã là sự thật không thể che giấu!”
Đồ Môn Thân Vương không chút nể nang Cốt Lực, trực tiếp vạch trần sự thật mà hắn cực lực muốn che đậy.
“Hiện giờ trong thành lời đồn đại khắp nơi, lòng người hoảng sợ, binh sĩ xì xào bàn tán, đều nói ‘trời phạt’ giáng xuống, thần linh nổi giận! Dám hỏi khả hãn, thánh đàn rốt cuộc vì sao bị hủy? Thiệt hại bao nhiêu? Đại Vu sư Sa Đô ở đâu? Vì sao lính gác cổng thành tận mắt thấy Đại Vu sư đã trở về Kiến Châu, sau đó lại không ai từng thấy y xuất hiện nữa?”
Các quý tộc phía sau Đồ Môn Thân Vương cũng nhao nhao phụ họa, lời lẽ tuy giữ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt nghi ngờ và bất mãn lại như hữu hình.
“Thân Vương đa lo rồi!” Cốt Lực cố nén cơn giận đang sôi sục, giọng nói như ép ra từ kẽ răng, “Thánh đàn… quả thực bị tiểu nhân phá hoại, nhưng tổn thất vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Vu sư Sa Đô… đang bế quan, thi triển bí pháp truy tìm tung tích hung thủ!”
“Vài lời đồn đại cỏn con, chẳng qua là do cẩu tặc Thương triều rải khắp nơi, hòng làm lung lay quân tâm của ta! Bản hãn đã hạ lệnh nghiêm tra, kẻ nào còn dám vọng nghị ‘Thiên phạt’, lập tức c.h.é.m không tha!”
Cốt Lực cố gắng dùng uy nghiêm và thủ đoạn g.i.ế.c chóc thường ngày để trấn áp.
“Bế quan?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một vị quý tộc tráng kiện khác bên cạnh Đồ Môn Thân Vương, tướng quân Tô Hách Ba Lỗ, bước ra.
Tính tình y cương trực nóng nảy, lạnh lùng cười một tiếng: “Khả Hãn! Sa Đô Vu Sư địa vị tôn quý, Thánh đàn chính là căn cơ nam chinh của tộc ta tại nơi đây! Biến cố trọng đại như vậy, chỉ dùng ‘kẻ tiểu nhân phá hoại’, ‘bế quan’ để lấp liếm, e rằng khó lòng phục chúng!”
“Dưới trướng mạt tướng, nhiều binh lính đã tận mắt chứng kiến cảnh t.h.ả.m khốc của Thánh đàn, đó tuyệt đối không phải sự phá hoại tầm thường, mà là… trời long đất lở! Lại còn có tin đồn, mấy ngày trước Sa Đô Vu Sư… đã bị ám sát bỏ mạng tại phế tích Thánh đàn! Chuyện này là thật hay giả? Xin Khả Hãn hãy nói rõ! Bằng không lòng quân tan rã, hậu quả khôn lường!”
Tô Hách Ba Lỗ tiến thêm một bước, giọng nói sang sảng, mang theo sự thẳng thắn đặc trưng của các tướng lĩnh trong quân, cũng xé toang tấm màn che đậy cuối cùng của Cốt Lực.
“Tô Hách Ba Lỗ! Ngươi phóng túng!” Cốt Lực cả giận, đột ngột đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mũi Tô Hách Ba Lỗ: “Ai cho ngươi gan lớn mà vọng nghị sống c.h.ế.t của Vu Sư? Truyền bá loại tin đồn làm lung lay quân tâm này, ngươi muốn tạo phản sao?!”
“Mạt tướng không dám!” Tô Hách Ba Lỗ gắng cổ, không hề lùi bước: “Mạt tướng chỉ muốn biết sự thật! Nếu Sa Đô Vu Sư bình an vô sự, xin hãy hiện thân một lần, lời đồn tự khắc sẽ tan!”
“Nếu thật sự có bất trắc… vậy ta và chư tướng cũng tiện sớm chuẩn bị, ổn định đại cục! Cứ che che giấu giấu như vậy, chỉ khiến sự hoảng loạn lan tràn, để kẻ địch chê cười!”
Tô Hách Ba Lỗ nói xong, các tướng lĩnh phía sau y cũng khẽ xao động, hiển nhiên những lời này đã nói trúng tâm tư của không ít người.
Ngay tại thời khắc căng như dây đàn, giằng co bất phân thắng bại này, bên ngoài đại điện truyền đến một trận bước chân dồn dập, hoảng loạn.
Một tên béo toàn thân dính đầy bụi đất, mặt mày kinh hoàng nước mắt giàn giụa, lồm cồm bò vào, chính là Ngột Cốt Lỗ bị giam lỏng ở thiên điện hành cung!
“Khả Hãn! Thân Vương! Tướng Quân! Không hay rồi! Không giấu được nữa rồi! Cả thành đều biết rồi!”
Ngột Cốt Lỗ nước mắt nước mũi giàn giụa, ngã quỵ xuống đất, giọng nói the thé chói tai.
“Sa Đô… Sa Đô Đại Vu Sư ông ấy… ông ấy thật sự c.h.ế.t rồi! Ngay bên cạnh Thánh đàn! Đầu… đầu bị khoét một cái lỗ! Nhiều người đều nhìn thấy! Bây giờ bên ngoài đang đồn, là thần linh giáng tội, là những oan hồn của cẩu tặc Thương triều đến đòi mạng! Phủ đệ của ta xong rồi! Thánh đàn xong rồi! Đại nhân Sa Đô cũng… ô ô ô…”
Tiếng khóc gào của Ngột Cốt Lỗ như tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống đại điện tĩnh lặng!
Y vốn là người đi theo Sa Đô, chủ nhân của phủ đệ, giờ khắc này bộ dạng suy sụp của y tự mình xác nhận tin Sa Đô đã c.h.ế.t, còn gây chấn động hơn bất kỳ lời đồn nào!
Đồ Môn Thân Vương và Tô Hách Ba Lỗ cùng các quý tộc tướng lĩnh sắc mặt biến đổi đột ngột, kinh hãi nhìn về phía Cốt Lực.
Cốt Lực lại càng như bị giáng một đòn mạnh, thân thể lảo đảo, sắc mặt trong khoảnh khắc từ xanh mét chuyển thành xám ngoét như tro tàn.
Tin Sa Đô c.h.ế.t mà y khó khăn lắm mới giấu được, dưới sự suy sụp ngu xuẩn của Ngột Cốt Lỗ và sự truy bức không ngừng của các quý tộc, rốt cuộc cũng không thể giấu giếm được nữa.
“Đồ phế vật! Ngươi đúng là đồ vô dụng làm hỏng việc! Bản hãn g.i.ế.c ngươi!” Cốt Lực nổi điên, keng một tiếng rút trường đao bên hông ra, định nhào về phía Ngột Cốt Lỗ.
“Khả Hãn bớt giận!” Đồ Môn Thân Vương mắt nhanh tay lẹ, bước lên ngăn lại, giọng nói y cũng mang theo sự nặng nề sau cú sốc: “Việc cấp bách hiện giờ không phải là trừng phạt Ngột Cốt Lỗ! Sa Đô Đại Vu Sư… quả nhiên đã bị ám sát rồi sao?!”
Bàn tay Cốt Lực cầm thanh đao vàng run rẩy kịch liệt, nhìn Đồ Môn Thân Vương và tất cả các quý tộc tướng lĩnh xung quanh với ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, thậm chí ẩn chứa một tia sợ hãi, y biết, mọi thứ đều đã kết thúc.
Cốt Lực thẫn thờ buông tay, trường đao “coong” một tiếng rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Cốt Lực dường như trong nháy mắt bị rút cạn toàn bộ sức lực, lảo đảo trở về vương tọa, giọng nói y khàn khàn và mệt mỏi, mang theo một tia tuyệt vọng nhận mệnh. “Đúng vậy, Vu Sư mấy ngày trước tại phế tích Thánh đàn… đã bị… bị một loại… yêu pháp không thể lý giải… ám sát rồi…”