Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 339: Hắc Thạch Cốc 2



 

"Có cảnh giác, nhưng không nhiều", đây chính là sự miêu tả chân thực nhất nội tâm của Đồ Môn lúc này.

 

Hắn không thể hoàn toàn phớt lờ rủi ro, nếu không sẽ không thể ăn nói với bộ chúng về việc "tranh luận có lý lẽ" trước mặt Cốt Lực lúc trước.

 

Nhưng sâu trong nội tâm hắn, lại cực kỳ không muốn tin, hoặc nói là từ chối tin, rằng sau khi doanh Thân Vệ của Cốt Lực và bộ lạc Tô Hách Ba Lỗ đều an toàn đi qua, đợt vật tư cuối cùng có giá trị tương đối thấp nhất của hắn lại sẽ bị Thanh Châu quân để mắt tới.

 

"Đủ rồi!" Đồ Môn bực bội lại phất tay, đè nén một tia bất an trong lòng, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ hạ lệnh, "Truyền lệnh xuống, trạm gác ban đêm tăng gấp đôi! Đội thám báo... cử thêm hai đội ra ngoài, đi sâu vào Hắc Thạch Cốc thám thính, phạm vi mở rộng đến năm dặm! Nói với những kẻ lười biếng đó, tất cả hãy chấn chỉnh tinh thần cho bổn vương! Kẻ nào dám lười biếng ngủ gật, xử lý theo quân pháp!"

 

Hắn cố ý tăng nặng ngữ khí, cố gắng tạo ra một tư thế "bổn vương đã sớm thấu hiểu rủi ro, nghiêm chỉnh chờ đợi".

 

"Rõ! Điện hạ thân vương!"

 

Tuy nhiên Đồ Môn không phải kẻ lỗ mãng, đợi các tướng lĩnh lui ra, hắn mặt mày u ám, triệu đến đội trưởng thân vệ mà mình tin tưởng nhất.

 

"A Cổ Lạp." Giọng nói của Đồ Môn hạ rất thấp, mang theo một tia tàn nhẫn, "Trung Nguyên có câu cổ ngữ nói rất hay, không sợ vạn phần, chỉ sợ vạn nhất! Ngươi hãy dẫn Kim Lang Vệ của ta, trong những đêm này đều túc trực xung quanh các xe lương thực trọng yếu và mấy chiếc xe lớn chở vàng bạc châu báu. Một khi có bất kỳ gió thổi cỏ động nào... g.i.ế.c không tha!"

 

"Chuyện này ngươi đích thân giám sát cho ta, đừng để những kẻ vô dụng lười biếng đó phát hiện!"

 

"Rõ! Thân vương cứ yên tâm!" A Cổ Lạp trong mắt tinh quang lóe lên, cúi người vâng lệnh, bóng dáng im lặng hòa vào bóng tối ngoài lều.

 

Tú Môn nhìn thân vệ lui xuống, y mệt mỏi tựa mình vào chiếc ghế bọc da thú dày cộp, đoạn vớ lấy bầu rượu lại dốc một hơi, ánh mắt âm u dữ tợn nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy nhót.

 

Dù sao những gì cần làm y đã làm cả rồi, kẻ nào không có mắt dám nhòm ngó đồ của y, y nhất định sẽ khiến chúng có đi mà không có về.

 

Bởi lẽ, nếu đối phương kéo đến ít người, chẳng những không thể mang đi nhiều xe hàng như vậy, mà đại quân của y cũng có thể dễ dàng nghiền nát những kẻ đến.

 

Nếu đối phương thực sự phái một lượng lớn binh mã đến cướp đoạt, đó sẽ không phải là một trận đ.á.n.h nhỏ, và bên y nhất định sẽ phát hiện sớm để có phòng bị.

 

Cộng thêm sự chuẩn bị vạn vô nhất thất của y.

 

Tú Môn nghĩ đi nghĩ lại một vòng, cảm thấy sẽ không còn vấn đề gì nữa.

 

Sau khi thiên phu trưởng và các phó quan rời khỏi trướng của Tú Môn, trong lòng lại âm thầm kêu khổ.

 

Mệnh lệnh của Thân Vương hạ xuống quá ư là nước đôi.

 

“Gấp đôi” là gấp đôi bao nhiêu?

 

Tiêu chuẩn của “tỉnh táo cảnh giác” là gì?

 

Hơn nữa, các binh sĩ đã liên tục hành quân nhiều ngày, oán khí ngút trời, mệt mỏi rã rời, cưỡng ép tăng cường canh gác chỉ khiến nhiều người bất mãn và lơ là hơn.

 

Khi mệnh lệnh được truyền xuống, trong doanh địa vang lên một tràng than vãn và oán trách bị kìm nén.

 

“Gấp đôi? Lại còn thám thính năm dặm? Thân Vương rốt cuộc muốn hành hạ ai đây?”

 

“Ban ngày hành quân mệt c.h.ế.t, ban đêm còn không cho ngủ? Phục binh đâu ra? Ta thấy Thân Vương bị Khả hãn dọa cho vỡ mật rồi!”

 

“Phải đó, Tướng quân Tô Hách Ba Lỗ hôm qua đi qua chẳng phải cũng chẳng có chuyện gì sao? Lo lắng vớ vẩn!”

 

“Người phái đi chắc tìm chỗ ngủ cả rồi, ai mà thật sự đi thám thính chứ…”

 

Kết quả có thể đoán trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cương tiếu được gấp đôi, nhưng chất lượng đáng lo ngại.

 

Những lính canh được tăng cường đa số là những kẻ bị bóc lột nặng nề nhất trong đội ngũ, nhiệm vụ vừa mệt vừa không được lòng người như thế này, mọi người tự nhiên là có thể trốn thì trốn.

 

Thực sự không trốn được thì cũng đành phải c.ắ.n răng nhận lấy, sau đó ôm trường mâu co ro bên đống lửa ngủ gà ngủ gật, hoặc hai ba người tụm lại lén lút nguyền rủa.

 

Những ám tiêu lẽ ra phải di động thì phần lớn cũng đứng im một chỗ, thậm chí còn có người lén lút quay về lều ngủ vội một lát.

 

Cái gọi là “tuyến cảnh giới” trở nên hữu danh vô thực.

 

Các xích hậu được phái đi cũng làm cho có lệ, chúng uể oải thúc ngựa vào Hắc Thạch Cốc, tượng trưng đi nửa vòng nhỏ, qua loa kiểm tra vài chỗ hiểm yếu dễ đặt phục binh.

 

Đêm dần khuya, gió núi gào thét, bóng cây chập chờn như quỷ mị, càng khiến chúng hoảng sợ trong lòng, chỉ muốn nhanh chóng quay về phục mệnh.

 

“Bẩm! Phía trước sơn cốc tĩnh lặng, chưa phát hiện dị thường!” Đội trưởng xích hậu khi về doanh báo cáo, giọng nói vang dội, dứt khoát như chặt đinh c.h.é.m sắt.

 

Hắn và người của hắn căn bản không hề đi sâu vào những đoạn hiểm trở nhất hay những khu rừng rậm, tự nhiên là “không nhìn thấy” gì cả.

 

Tú Môn nghe báo cáo của xích hậu “chưa phát hiện dị thường” thì cả người hoàn toàn thả lỏng.

 

Y hài lòng gật đầu, còn không quên khoe khoang với tâm phúc đang ở trong trướng của mình, “Xem kìa, bổn vương đã bảo là một trận kinh hãi vô cớ mà thôi! Cốt Lực quá cẩn thận, còn tên Mông Cách kia cũng là khoa trương quá mức. Bảo người bên dưới, chỉ cần giữ cảnh giác là được, không cần quá căng thẳng, ngày mai còn phải lên đường!”

 

Nói đoạn, y lại tự rót đầy rượu cho mình, dù sao những gì cần làm, y đã làm cả rồi.

 

Trong doanh địa, trừ số ít binh sĩ kém may mắn bị sắp xếp đứng gác vào nửa đêm thì mặt mày ủ ê, đại đa số người đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt khác.

 

Cùng lúc đó, tại ngoại vi Hắc Thạch Cốc, rìa doanh địa của bộ tộc Tú Môn.

 

“Phì! Mẹ kiếp, chuyến nam hạ này thật là xui xẻo đến tận mạng!”

 

Một lão binh nghiến răng phun một ngụm, ném khúc xương đã gặm sạch vào đống lửa, b.ắ.n ra vài đốm lửa.

 

“Bọn ch.ó săn của Mông Cách ôm vàng bạc châu báu chạy còn nhanh hơn thỏ, đến lượt điện hạ Thân Vương của chúng ta, hừ, chỉ còn lại đám sắt vụn đồng nát, lương thực thô và vải thô này để áp tải! Ngay cả súc vật kéo xe cũng mệt đến nỗi sùi bọt mép!”

 

“Ai mà chẳng nói vậy!”

 

Một tên man binh trẻ tuổi hơn bên cạnh dùng trường mâu chán nản khều đống lửa, giọng nói đầy rẫy oán giận.

 

“Cốt Lực Khả hãn thiên vị đến tận mang tai rồi! Lợi lộc toàn bộ là của thân vệ doanh, việc đi chịu c.h.ế.t thì đến lượt chúng ta! Thành Kiến Châu bây giờ không biết ra sao rồi!”

 

“Chúng ta có thể theo Thân Vương rút lui đã là phải đốt hương tạ ơn trời đất rồi!” Một tên man binh khác co rúc trong bóng tối hạ giọng nói, mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc, “Nếu thật sự ở lại thành Kiến Châu, không biết còn có mạng quay về không! Nghĩ đến Tướng quân Ba Đặc Nhĩ…”

 

“Suỵt! Tìm c.h.ế.t à!” Lão binh mặt sẹo lập tức cảnh giác lườm hắn một cái, liếc nhìn những bóng dáng mờ ảo của lính tuần tra, “Để quan lại nghe thấy, cẩn thận bị roi quất đó! Mặc kệ Ba Đặc Nhĩ sống c.h.ế.t ra sao, chúng ta lo cho bản thân là được rồi!”

 

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, một tên man binh với ánh mắt lấp lánh tham lam tiến lại gần hơn, hắn hạ giọng thì thầm, “Lần nam hạ này béo bở toàn là mấy nhân vật lớn, chúng ta căn bản không vơ vét được bao nhiêu, càng đừng nói đến những thứ chúng ta đang áp tải bây giờ, toàn là đồ vật không đáng tiền….”

 

Giọng hắn đầy vẻ mê hoặc.

 

“Đường về thảo nguyên còn dài lắm, những trấn thành lớn mà chúng ta đã đi qua khi đến đây, tuy đã bị cướp phá một lần, nhưng chắc chắn vẫn còn sót lại vài con cá lọt lưới, hoặc là chúng ta đổi một con đường khác để quay về, tìm kiếm những con dê béo khác…”

 

Lời nói của hắn lập tức gây được sự đồng cảm của những tên man binh khác.

 

“Phải đó!” Tên man binh trẻ tuổi mắt sáng rỡ, tinh thần lập tức phấn chấn, “Triều Thương có đầy rẫy những trấn thành phú quý, dù sao bây giờ điện hạ Thân Vương cũng đang khó chịu trong lòng, chúng ta trên đường ‘tiện thể’ làm vài vụ, vơ vét chút tiền tiêu vặt, biết đâu điện hạ còn ban thưởng cho chúng ta!”