Nữ Chiến Thần Xuyên Không

Chương 455: Đại chiến 5



 

“Vị trí này rất tốt, ngươi cứ giữ nguyên vị trí trước đã.”

 

Giọng Nguyễn Ngư truyền đến qua tai nghe siêu nhỏ, bình tĩnh đến lạ khiến người ta vô cớ an lòng.

 

Ngụy Trì giờ đây đang ẩn mình sau một đống cỏ khô chất cao ở rìa chuồng ngựa.

 

Vị trí này trông có vẻ không đáng chú ý, nhưng lại vừa vặn nằm trong một điểm mù về tầm nhìn, và sở hữu một khe hở cực kỳ chật hẹp, nhưng đủ để nhìn lén khu vực phía trước vương trướng.

 

Giọng Nguyễn Ngư vẫn tiếp tục.

 

“Cốt Lực vẫn còn trong trướng, nhưng dựa vào động thái của thân vệ và âm thanh truyền ra từ trong trướng mà phán đoán, y sẽ sớm ra ngoài tuần tra tiền tuyến, cổ vũ sĩ khí. Hãy kiên nhẫn đợi.”

 

Ngụy Trì khẽ vuốt ve thứ giấu trong lớp giáp da bên trong, chiếc Desert Eagle lạnh lẽo và cứng rắn kia.

 

Y biết, thử thách mấu chốt nhất, sắp sửa đến.

 

Bên tai y là tiếng hò g.i.ế.c, tiếng nổ vang trời từ xa, thời gian trôi qua từng phút từng giây, mỗi khoảnh khắc đều như sợi tơ kéo dài, căng chặt sắp đứt.

 

Đột nhiên, giọng Nguyễn Ngư lại vang lên, mang theo một tia sắc bén khó nhận ra.

 

“Chú ý, vương trướng có động tĩnh rồi. Thân vệ đang xếp hàng, Cốt Lực… chuẩn bị ra rồi!”

 

Ngụy Trì tinh thần chấn động, xuyên qua khe hở cỏ khô, chăm chú nhìn vào lối vào vương trướng.

 

Chỉ thấy tấm rèm trướng dày nặng bị hai thân vệ vạm vỡ vén lên, một bóng người cao lớn khoác áo choàng da sói hoa lệ, đầu đội kim quan, dưới sự vây quanh của nhiều tướng lĩnh tâm phúc, bước ra với những bước chân vững vàng.

 

“Chính là bây giờ!” Chỉ lệnh của Nguyễn Ngư rõ ràng dứt khoát, “Phía trước bên trái, đội phụ binh đang khiêng thương binh kia, hòa vào bọn họ, tự nhiên di chuyển về phía trước vương trướng. Chú ý nhịp điệu, đừng vội.”

 

Ngụy Trì lập tức hành động, như bóng ma lướt ra từ sau đống cỏ khô, cúi đầu, bước chân vội vã nhập vào đội quân đang khiêng cáng và rên la không ngừng.

 

Y thậm chí còn tiện tay giúp một man binh loạng choạng đỡ một góc cáng, đổi lấy ánh mắt biết ơn lại mệt mỏi của đối phương.

 

Ngụy Trì theo dòng người, trông như vô tình, nhưng thực tế lại chính xác di chuyển theo hướng Nguyễn Ngư chỉ dẫn.

 

Xung quanh người qua kẻ lại, ồn ào náo nhiệt, căn bản không ai chú ý đến động thái nhỏ nhặt của “đồng bào” này.

 

“Dừng lại, vị trí hoàn hảo.” Giọng Nguyễn Ngư như lời phán quyết cuối cùng, “đệ lúc này cách Cốt Lực khoảng một trăm hai mươi mét, giữa có thân vệ ngăn cách, nhưng đường b.ắ.n rõ ràng. Khóa mục tiêu, Cốt Lực, phần đầu.”

 

Ngụy Trì dừng bước, vừa vặn đứng ở một khu vực hơi trống trải vì người qua lại. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua những cái đầu đang nhúc nhích, chính xác bắt lấy bóng dáng Cốt Lực.

 

Y đứng trên đài cao trước trướng, ánh mắt như chim ưng quét nhìn chiến trường phía trước khói bụi cuồn cuộn, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với sự chậm trễ của cuộc tấn công.

 

Cốt Lực được thân vệ bảo vệ hai bên trái phải, phía trên đài cao cũng có che chắn nghiêm mật, trùng trùng phòng hộ, tất cả đều là để đề phòng việc bị ám sát từ xa.

 

Mà giờ khắc này, Ngụy Trì đang ở phía dưới, ngay trước mặt Cốt Lực.

 

Hoàn toàn không có che chắn, nhìn rõ mồn một!

 

Chính là lúc này!

 

Ngụy Trì không chút do dự, tay phải nhanh chóng thò vào trong lòng, nắm lấy khẩu Desert Eagle nặng trịch kia.

 

Xung quanh có man binh chú ý tới động tác của chàng, nhưng trong ánh mắt chỉ có sự mờ mịt và một tia hiếu kỳ.

 

Đó là cái gì?

 

Một khối sắt cục kỳ lạ?

 

Chẳng lẽ là lệnh bài mới?

 

Không một ai ý thức được cái c.h.ế.t đang cận kề.

 

Ngụy Trì nâng cánh tay lên, động tác vững vàng như bàn thạch.

 

Ngoại hình thô ráp, đầy tính nhận diện của Desert Eagle, trong mắt man binh lại trở nên xa lạ và kỳ quái, thậm chí có người còn cho rằng “món đồ chơi nhỏ” này có chút buồn cười.

 

Bắn s.ú.n.g đâu phải b.ắ.n cung, động tác giương s.ú.n.g của Ngụy Trì không thể khiến những man binh chưa từng thấy s.ú.n.g nảy sinh chút cảnh giác nào.

 

Cốt Lực dường như cảm ứng được điều gì đó, có lẽ là trực giác của dã thú được mài giũa trên chiến trường, hắn đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc lẹm như điện phóng về phía Ngụy Trì.

 

Khi hắn nhìn thấy “man binh” đang nâng cánh tay lên, cùng với món binh khí kỳ lạ tuyệt đối không thuộc về chiến trường này trong tay đối phương, đồng tử chợt co rút, khuôn mặt lập tức tràn đầy kinh hãi và khó tin!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi…”

 

Hắn vừa thốt ra một chữ, toan né tránh hoặc hô hoán.

 

Tuy nhiên, đã quá muộn.

 

“Đoàng ——!”

 

Một tiếng s.ú.n.g giòn tan khác biệt hoàn toàn với mọi âm thanh trên chiến trường, đột ngột x.é to.ạc không khí!

 

Desert Eagle gầm lên, phun ra lưỡi lửa c.h.ế.t chóc!

 

Khoảnh khắc tiếp theo, đầu Cốt Lực đột ngột ngửa ra sau, giữa mi tâm chợt xuất hiện một lỗ m.á.u ghê rợn, m.á.u tươi và óc não tức thì b.ắ.n tung tóe từ sau gáy, nhuộm đỏ lá cờ đầu sói phía sau hắn một mảng đỏ rực.

 

Nỗi kinh hãi trên mặt hắn đông cứng lại, thân hình cao lớn chao đảo, rồi ngã sập từ trên đài cao xuống, đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng động trầm đục đến điếc tai.

 

Thời gian dường như ngưng đọng lại vào khoảnh khắc này.

 

Thân vệ, tướng lĩnh xung quanh đài cao, cùng các man binh gần đó, tất cả đều ngây người trước cảnh tượng đột ngột, hoàn toàn không thể lý giải nổi này.

 

Bọn chúng nhìn khả hãn nằm bất động trên mặt đất, nhìn lỗ m.á.u giữa mi tâm kia, đầu óc trống rỗng.

 

Khả hãn của bọn chúng… đã c.h.ế.t…

 

Bị thần khí đoạt mạng từ ngàn dặm xa xôi của Bạch Vân Sơn g.i.ế.c c.h.ế.t!

 

Ngụy Trì thậm chí không thèm nhìn xác c.h.ế.t của Cốt Lực, dường như chỉ vừa hoàn thành một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

 

Trong khoảnh khắc tất cả mọi người còn đang ngây như tượng đá, tay trái chàng đã rút ra một quả l.ự.u đ.ạ.n khói, rút chốt an toàn, rồi ném mạnh xuống chân.

 

“Xì ——!”

 

Khói trắng dày đặc tức thì bùng nổ, nhanh chóng lan tỏa, bao trùm cả một vùng rộng lớn xung quanh.

 

“Khụ khụ…”

 

“Chuyện gì thế này?”

 

“Khả hãn! Khả hãn làm sao?!”

 

“Có thích khách! Bắt thích khách!”

 

Những tiếng kêu gọi hỗn loạn, kinh hoàng, sợ hãi cuối cùng cũng bùng nổ, khu vực bị khói mù bao phủ hoàn toàn chìm vào vô trật tự và hoảng loạn.

 

Khoảnh khắc Cốt Lực bỏ mạng, toàn bộ khu vực trung quân man tộc như nước lạnh bị đổ vào chảo dầu sôi, bùng nổ dữ dội!

 

“Khả hãn ——!!!”

 

Ô Ân mắt rách toạc, lao về phía t.h.i t.h.ể Cốt Lực, nhưng khi chạm vào chỉ còn lại một mảng m.á.u ấm nóng, dính nhớp.

 

Hắn đột ngẩng đầu, nhìn về phía nơi khói mù bao phủ, gầm gừ khàn giọng, “Phong tỏa doanh trại! Bắt thích khách! Hắn nhất định vẫn còn ở gần đây!!”

 

Tuy nhiên, vị trí thích khách vừa ở, khói trắng dày đặc, sặc sụa đến mức người ta không mở mắt nổi.

 

Tiếng ho, tiếng kêu kinh hãi, tiếng bước chân hoảng loạn lẫn lộn vào nhau, khu vực vương trướng vốn chỉnh tề nay hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Thân vệ như ruồi không đầu đ.â.m loạn trong khói mù, các tướng lĩnh có người cố gắng ổn định tình hình, có người thì kinh hoàng nhìn quanh, sợ hãi “yêu khí” đoạt mạng kia khoảnh khắc tiếp theo sẽ nhắm vào mình.

 

Hỗn loạn, chính là sự che đậy tốt nhất.

 

Ngụy Trì trong khoảnh khắc khói mù bùng nổ, đã như cá bơi lượn trượt vào đám đông đang náo loạn.

 

Chàng giấu kỹ khẩu Desert Eagle sát người, cúi đầu, đi theo một đám phụ binh sau khi bị dọa sợ mà vô thức chạy ra ngoài, miệng dùng man ngữ hoảng loạn hô lớn, “Chạy mau! Thích khách còn có đồng bọn! Bảo vệ khả hãn!”

 

Tiếng hô này lại càng khiến cục diện thêm hỗn loạn.

 

Động tác của Ngụy Trì trôi chảy như mây nước, thần sắc y hệt những man binh đang kinh hoàng xung quanh, hoàn hảo hòa vào dòng chảy hỗn loạn đã mất kiểm soát này.

 

Mắt Ong truyền về vị trí chính xác và môi trường xung quanh chàng theo thời gian thực, giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Ngư lại vang lên trong tai nghe siêu nhỏ.

 

Ngụy Trì bước chân không ngừng, mượn sự xô đẩy và hỗn loạn của đám đông, dưới sự chỉ huy chuẩn xác của Nguyễn Ngư, nhanh chóng rời xa khu vực trung tâm.