Trong lúc đang phát vật tư, một bên khác khói lửa bốc lên ngùn ngụt, hương thơm của cháo gạo lan tỏa trong không khí.
Đám lưu dân này không biết đã bao lâu rồi chưa được ăn một bữa no tử tế. Những kẻ đói khát đến cực độ đã mắt lóe lên tia xanh thèm thuồng. Giờ đây bọn họ đã chẳng còn bận tâm đến thanh đại đao bên hông đội hộ vệ, ngửi thấy mùi thơm, liền bất giác lao thẳng về phía nồi sắt đang nấu cháo.
Cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Nhưng Nguyễn Ngư đã sớm phòng bị cảnh này. Bên kia vừa có động tĩnh, đội viên hộ vệ do Đinh Hiển dẫn đầu liền xuất hiện ngay lập tức, đ.á.n.h gục những kẻ gây rối xuống đất, không sót một ai.
Sự hỗn loạn nhanh chóng được bình ổn.
“Muốn ăn cháo gạo, thì phải tuân thủ quy củ của chúng ta. Vừa rồi là cảnh cáo, lát nữa nếu còn kẻ nào xông lên cướp đoạt thức ăn, ta bảo đảm hôm nay hắn sẽ không ăn được một hạt gạo nào!”
Đinh Hiển đứng phía trước nồi sắt nấu cháo, ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua đám lưu dân.
“Cũng như vừa rồi, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn, lần lượt lãnh lấy, ngoài ra người già và trẻ nhỏ được ưu tiên!”
“Dựa vào đâu?”
Trong đám đông, không biết là ai cảm thấy bất mãn, phát ra một tiếng nói như vậy.
Giả Đại cũng chẳng quản kẻ nói lời này là ai, hắn nhe răng cười, sải bước lớn tiến lên rút trường đao bổ xuống thật mạnh.
Bốp!
Một tảng đá cao gần bằng người liền bị bổ làm đôi.
Sức mạnh lớn thật!
“Dựa vào cái này.”
Giả Đại thu đao gọn gàng, động tác mang theo vài phần tự do tự tại khó hiểu.
Đối với đám người này, chẳng có gì hữu hiệu hơn là trực tiếp uy h.i.ế.p bằng vũ lực.
Và một đòn vừa rồi của hắn đã khiến đám lưu dân tức khắc im như tờ.
Mọi người bất giác nuốt nước bọt, không ít người trợn mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá bị Giả Đại bổ đôi, trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn.
Bọn họ đã sớm đến đây, và tảng đá kia bọn họ cũng đã khá quen thuộc, không ít người còn từng ngồi dưới tảng đá đó.
Tảng đá ấy ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân, bọn họ muốn khiêng vác cũng phải tốn không ít công sức.
Vậy mà đối phương chỉ bằng một đao nhẹ nhàng đã bổ đôi tảng đá…
Chính vì bọn họ biết rõ trọng lượng của tảng đá, và một nhát bổ đó tuyệt đối không phải là thuật che mắt, nên bọn họ càng thêm kinh hãi.
Thực lực của đội nhân mã này mạnh đến đáng sợ!
“Ai còn có ý kiến?”
Đinh Hiển lần nữa cất cao giọng hỏi.
Trước thực lực tuyệt đối, một đám lưu dân tức khắc ngoan ngoãn lại.
Không xa đó, các tiêu sư của Long Hổ Tiêu Cục nhìn cảnh này, trong mắt liên tục lóe lên dị sắc.
“Cũng có chút bản lĩnh, xem ra lần này vận khí của chúng ta không tệ.”
“Lão đại, những người này vũ khí tinh xảo, hạ bàn vững chắc, xem ra tuyệt không phải hạng tầm thường.”
“Chỉ là không biết người này so với lão đại của chúng ta, ai có sức mạnh lớn hơn.”
Những người của tiêu cục đây là lần đầu tiên thấy có người cũng trời sinh thần lực giống lão đại của bọn họ.
Nhưng xem chiêu thức của vị này, không giống xuất thân giang hồ, từng chiêu từng thức đều rất có quy củ.
“Tuy nói là Thế tử se duyên, nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là.” Lão đại tiêu cục cực kỳ cảnh giác, “Bọn họ vừa mới tới đã phát quần áo, tặng đồ ăn, nói không chừng trong bóng tối có ý đồ khác.”
Mọi người lần lượt gật đầu.
“Hai năm nay tai họa liên miên, quan phủ còn chưa từng quản chúng ta như vậy, hơn nữa muốn thu lưu hơn vạn lưu dân chúng ta, đó là chuyện đơn giản sao? Đừng quên trước đây chúng ta cũng từng gặp qua đại thiện nhân phát đồ ăn thức uống, kết quả đó là cạm bẫy của tộc ăn thịt người.”
Mọi người càng nghe càng cảm thấy đội nhân mã này hành sự quỷ dị, trong lòng đối với bọn họ càng thêm cảnh giác.
Một bên khác, đội ngũ lãnh cháo đã sớm xếp hàng dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi không ít người nhận được bát cháo gạo nóng hổi trong tay, mùi thơm của cháo gạo hoàn toàn tản ra khắp nơi.
Trong số những người của tiêu cục, không biết là ai mở đầu, bụng của bọn họ kêu như thi đấu, một người kêu to hơn một người.
Mấy người ngượng ngùng nhìn nhau.
“Mấy người các ngươi ngớ người ra làm gì? Đói rồi thì mau xếp hàng đi, xếp hàng sớm cũng được lãnh cháo sớm hơn!”
Một đội viên hộ vệ bên cạnh cũng “nghe” thấy động tĩnh bên này, hắn không nhịn được nhắc nhở một câu.
Mấy người đang ngẩn người mặt đỏ bừng. Lúc này bọn họ cũng không tiện đứng ngây ra nữa, đành phải tìm một hàng gần nhất để xếp.
Nguyễn Ngư lấy hiệu suất tối thượng làm chủ đạo, trước mỗi nồi sắt là một hàng đội ngũ, mọi người xếp hàng lĩnh thực phẩm, lĩnh xong là rời đi, tốc độ cực nhanh.
Mấy người của tiêu cục xếp vào hàng, chỉ trong vài cái chớp mắt ngẩn người của bọn họ, đã đến trước nồi sắt. Chưa kịp phản ứng, bát trong tay bọn họ đã đầy ắp cháo gạo, trong lòng còn được nhét hai cái màn thầu to lớn.
“Lĩnh xong thực phẩm xin đừng nán lại đây!”
“Lĩnh xong thực phẩm xin đừng nán lại đây!”
“Lĩnh xong thực phẩm xin đừng nán lại đây!”
…
Để bảo đảm tốc độ phát thực phẩm, đội viên hộ vệ không chán nản nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Mấy người của tiêu cục cứ thế mơ mơ hồ hồ theo dòng người đến một nơi trống trải hơn.
Cho đến khi bọn họ tìm được một chỗ ngồi xuống, vẫn có một cảm giác như đang nằm mơ.
Đám người này không chỉ lợi hại ở võ lực, năng lực tổ chức của bọn họ còn khiến người ta thán phục không thôi.
“Lão đại… Cháo gạo này thật đặc sệt, không phải loại cháo loãng như nước canh loãng kia!”
“Trong cháo gạo vậy mà còn có rau cải! Không phải loại dưa muối ướp mặn, mà là rau tươi!”
“Thời tiết như thế này, ngay cả những quý tộc lão gia cũng chưa chắc đã ăn được rau tươi, vậy mà chúng ta lại được ăn!”
“Cái màn thầu này cũng thơm quá, thơm thơm mềm mềm!”
…
Mấy người nhìn thức ăn trong tay, không nhịn được mà la to gọi nhỏ.
Mấy người của tiêu cục này đã được xem là rất có thể giữ được bình tĩnh rồi, cả đội ngũ lưu dân lúc này náo nhiệt phi phàm, từng người từng người ôm thức ăn trong tay, cảm giác như đón đại lễ vậy.
Bụng của mấy người tiêu cục lại càng vui hơn, bọn họ trợn mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay, không dám nhìn sắc mặt lão đại.
“Làm sao đây… Cháo gạo và màn thầu này, chúng ta có ăn không?”
Trong đó một người cao gầy đã không kìm được nữa, hắn như liều mạng mà nói, “Ta ăn trước! Cho dù là phải c.h.ế.t, ta cũng muốn làm một con quỷ c.h.ế.t no!”
Nói xong hắn hung hăng c.ắ.n một miếng lớn màn thầu trong tay.
“Lão Ngũ!”
Mọi người giật mình, muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy hắn sau khi ăn màn thầu, lập tức nuốt vội một ngụm lớn cháo gạo.
Hương thơm của thực phẩm tràn vào thực quản, tư dưỡng cái dạ dày đói khát đã lâu của hắn. Đến đằng sau hắn chỉ lo cắm đầu ăn, căn bản không nghe thấy mọi người xung quanh nói gì.
Mọi người có chút sốt ruột, “Lão Ngũ, ngươi sao không nói gì?”
“Ngon, ngon quá! Hức hức, ta chưa từng ăn cháo gạo nào ngon đến thế này! Còn màn thầu nữa, thật mềm…” Lão Ngũ ăn như hổ đói, hắn khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên nói được một câu như vậy.
Hắn vừa ăn vừa lau nước mắt, ngay cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Mọi người nhìn hắn mà lặng im hồi lâu.
Lão đại tiêu cục nhìn dáng vẻ của Lão Ngũ, nhất thời cũng thông suốt, “Chúng ta đều sắp c.h.ế.t đói rồi, còn cầu kỳ làm gì. Như lời Lão Ngũ nói, chúng ta cho dù có c.h.ế.t, cũng phải làm một con quỷ c.h.ế.t no!”
“Hơn nữa, năm nay chỉ cần có thể cho chúng ta ăn no mặc ấm, cho dù là phải lấy một cái mạng của chúng ta, thì có gì to tát đâu!”
“Ăn đi! Mọi người cứ ăn thỏa thích!”