“Lúc đó chúng ta t.h.ả.m hại đến mức ấy, khi biết có người thu lưu đã nghĩ rằng có được một nửa số người sống sót cũng đã rất tốt rồi.” Hồ Thành Bưu nhìn doanh trại tạm thời trông như một ngôi làng nhỏ, không khỏi cảm khái, “Ai có thể ngờ được, ngay cả những người bệnh nặng cũng đều được cứu sống…”
Hồ Thành Bưu và những người khác là nhóm lưu dân đầu tiên đi đến Bạch Vân Sơn. Về sau, tình hình của doanh trại tạm thời này, bọn họ cũng chỉ nghe được đôi chút từ phía hộ vệ đội.
Con người ai cũng ích kỷ, khi ở Bạch Vân Sơn, bọn họ nghĩ nhiều hơn về tiền đồ của chính mình, liệu mỗi ngày có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn hay không, có cơ hội kiếm thêm nhiều tích phân hay không.
Đối với những người chưa từng đến Bạch Vân Sơn, bọn họ không muốn nghĩ nhiều, những người đó sống hay c.h.ế.t, cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Người của hộ vệ đội nói rằng những người kia hồi phục khá tốt, đa số đã được chữa khỏi, nhưng mọi người cũng chỉ nghe qua, không dám bình luận nhiều.
Đặc biệt là nhóm lưu dân đầu tiên đến Bạch Vân Sơn, bọn họ hầu như chưa từng ở trong doanh trại tạm thời, nên cũng không biết tình hình trị bệnh dịch trong doanh trại ra sao.
Nói rằng những lưu dân có triệu chứng dịch bệnh nhẹ đều được cứu sống, bọn họ tin là thật, bởi vì trạm dịch Bạch Vân mà bọn họ từng ở lại, sau khi bọn họ rời đi, những người khác nhanh chóng được bổ sung vào.
Nhưng nếu nói rằng ngay cả những lưu dân bệnh nặng cũng hầu như được cứu sống, trong lòng mọi người ít nhiều đều không tin lắm, chỉ là không dám biểu hiện ra mặt.
Dẫu sao, sự sống c.h.ế.t của đám lưu dân bệnh nặng kia cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ, không cứu được mới là chuyện bình thường, chỉ cần bọn họ có thể sống tốt là đủ rồi.
Nhưng hôm nay, tất cả những gì Hồ Thành Bưu nhìn thấy đã khiến hắn biết rằng Bạch Vân Thôn sẽ không lừa dối hay che giấu bọn họ, Bạch Vân Thôn thật sự đã chữa khỏi cho đám lưu dân bệnh nặng vì dịch bệnh kia.
“Đúng vậy! Ta vừa nãy còn thấy Thuyên Tử rồi, ta nhớ lúc chúng ta chia tay, hắn đã bắt đầu ho ra m.á.u rồi, những người có triệu chứng như vậy trước đây đều không sống quá bảy ngày, vậy mà giờ đã qua mấy tháng rồi.”
Hồ Nghĩa vừa vận chuyển vật tư, vừa hớn hở chia sẻ phát hiện của mình với mọi người.
Thuyên Tử là lưu dân cùng bọn họ lưu lạc đến đây, trên đường đi bọn họ đã quen mặt nhau, ban đầu thấy hắn bệnh tình như vậy, còn tưởng hắn đã sớm c.h.ế.t rồi.
“Đại phu Khâu y thuật thật quá lợi hại, ngay cả Thuyên Tử cũng cứu sống được!”
“Đúng thế còn gì!” Hồ Nghĩa tiếp lời, “Chỉ là Thuyên Tử hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, ta vừa thấy một vị Bách hộ đại nhân đang phân phối xe ngựa, Thuyên Tử được phân vào xe số ba mươi chín.”
Hồ Thành Bưu nói, “Trước đây không biết thì thôi, dù sao cũng từng quen biết, Thuyên Tử hình như chẳng còn thân nhân nào, đến Bạch Vân Sơn, chúng ta có cơ hội nên chăm sóc hắn một chút.”
“Không chỉ có Thuyên Tử, vừa nãy rất nhiều thành viên của các tiểu đội khác cũng đã gặp lại những người mà trước đây họ quen biết, nhưng lúc đó bệnh nặng, tưởng chừng không thể sống sót, ai nấy đều kinh ngạc hơn cả.” Hồ Nghĩa nghĩ đến cảnh tượng lúc trước lại tủm tỉm cười.
“Thật sự là tất cả lưu dân trong đợt chúng ta đều đã được chữa khỏi sao?” Hồ Hữu Điền, lão Tam, vẫn còn hơi bán tín bán nghi.
“À, cũng không phải tất cả.” Hồ Nghĩa lắc đầu, “Thuyên Tử nói với ta, những người bệnh nặng vì dịch bệnh đã c.h.ế.t tổng cộng hơn một trăm ba mươi người. Tình hình doanh trại đại phu Khâu và Đinh Thiên Hộ chưa từng che giấu, nhưng mọi người đều biết, đại phu Khâu đã cố gắng hết sức rồi, vì muốn chữa trị cho bọn họ mà thức trắng đêm ngày, những người không cứu được thì ông ấy thật sự không còn cách nào khác.”
“Thì ra là vậy.” Hồ Hữu Điền gật đầu.
Nếu không phải ở Bạch Vân Sơn đã chứng kiến đủ loại kỳ diệu của Bạch Vân Thôn, hắn thực sự khó mà tưởng tượng được, ban đầu hơn vạn lưu dân của bọn họ, người bị thương, kẻ mắc bệnh, cuối cùng những người không cứu được lại chỉ có hơn một trăm ba mươi người.
Đây thực sự là một kỳ tích.
“Ngươi còn nghe ngóng được tình hình gì nữa, mau nói nhanh một thể.” Hồ Thành Bưu nhìn dáng vẻ của lão Ngũ, không vui vẻ gì đá nhẹ vào hắn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hì hì! Ta vừa nãy đã nghe ngóng được không ít chuyện hay ho.” Hồ Nghĩa đắc ý nói, “Các ngươi nhất định không dám tin, cô nương Nguyễn vì để những người bệnh nặng trong doanh trại tạm thời hồi phục tốt hơn, khẩu phần ăn của bọn họ so với những người như chúng ta đã gia nhập hộ vệ đội mà chẳng kém chút nào!”
“Cô nương Nguyễn thật là nhân nghĩa!”
Mọi người nhao nhao cảm thán.
“Đúng thế còn gì! Trên đời này trừ cô nương Nguyễn và Bạch Vân Thôn ra, còn nơi nào đối xử với chúng ta tốt như vậy nữa! Hiện tại Thuyên Tử đang ngày đêm mong muốn sớm được gia nhập Bạch Vân Thôn, để vì cô nương Nguyễn mà cống hiến sức lực.”
Hồ Nghĩa vừa nói vừa lén lút ghé sát vào bên Hồ Thành Bưu.
“Lão đại… đội trưởng, lời người dạy dỗ trước đây quả thật quá đúng rồi, câu đó là gì ấy nhỉ… thuận nước đẩy thuyền, không tiến ắt lùi. Nếu ta không nỗ lực nữa, thì chỉ có phần bị người khác vượt qua thôi.”
“Không tệ lắm nhỉ!” Hồ Thành Bưu liếc nhìn lão Ngũ, “Cũng biết tự kiểm điểm bản thân rồi đó.”
“Ai da…” Hồ Nghĩa thở dài một tiếng.
Không chỉ riêng hắn, ngay cả những dự bị đội viên đã cùng hắn trò chuyện trước đây, cảm giác lớn nhất của bọn họ lúc này là một áp lực khó tả.
Đợi những người ở doanh trại tạm thời này quay về Bạch Vân Sơn, tình hình ở đây sẽ nhanh chóng lan truyền khắp núi, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ càng tích cực hơn để tranh giành thể hiện, dự bị đội viên của hộ vệ đội lại càng trở thành món báu vật trong các món báu vật.
Hồ Nghĩa không muốn bị người khác vượt mặt, hắn giờ đây tràn đầy cảm giác nguy cơ.
Ba trăm dặm ngoài.
Hắc Ưng Trại trên Thương Ưng Lĩnh.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Một đại hán vạm vỡ, mặt đầy thịt mỡ, trên mặt có một vết sẹo dài do đao chém, quăng vỡ tan một cái chén sứ.
“Tên lão Tứ kia, muốn ăn một mình thì cũng thôi đi, hắn ta dẫn ba trăm người đi, vậy mà đến một nửa cũng không trở về được!”
“Đại đương gia, người hãy bớt giận.” Một người dáng người gầy gò, trong mắt lại đầy tính toán, trông như một quân sư quạt mo, đứng bên cạnh khuyên nhủ, “Tứ đương gia cũng không thể trở về, người cũng coi như không tốn một binh một tốt mà đã trừ bỏ được tên phản phúc Tứ đương gia này rồi.”
“Đúng là một tên ngu xuẩn!” Đại đương gia hừ mạnh một tiếng, rõ ràng là hắn vẫn chưa hết tức giận, “Đã điều tra rõ tình hình bên lão Tứ rốt cuộc là sao chưa?”
“Đại đương gia, tiểu nhân đã dò hỏi từ đám người chạy thoát về.” Quân sư quạt mo vội vàng bẩm báo, “Tứ đương gia cũng không biết từ đâu phát hiện ra, cách đây ba trăm dặm có dựng một doanh trại, và doanh trại đó cứ năm ngày lại có đội xe ra vào, vận chuyển một lượng lớn vật tư.”
“Doanh trại đó có hai ba ngàn người, lại có tinh binh cường tướng đóng giữ, bọn họ không dám cường công doanh trại, nên đã nảy sinh ý đồ với đội xe vận chuyển vật tư.”
“Tứ đương gia muốn nuốt trọn số vật tư đó một mình, hắn cũng biết đám người kia nhìn qua không dễ chọc, nên đã triệu tập tất cả những tay thiện chiến dưới trướng, tưởng rằng với số người gấp mấy lần, dựa vào quân số cũng có thể trực tiếp nghiền ép đối phương, kết quả lại là đá phải tấm sắt…”
Quân sư quạt mo cũng không biết nói gì cho phải, hắn chỉ thấy Tứ đương gia khá xui xẻo.
Vật tư của doanh trại mấy ngàn người, nghĩ thôi đã đủ thèm chảy nước miếng rồi, nếu hắn biết tin sớm, hắn cũng sẽ tìm cách nuốt trọn.