Nữ Chính Định Mệnh

Chương 10



Khi còn nhỏ, cậu đã có cha mẹ già nua hơn người khác.

 

Luôn nghe không hết những chuyện về chị gái, và những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi của bố mẹ.

 

Cùng với đó là những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc - tuyệt đối không được đi vào vết xe đổ của chị.

 

Suốt đời Phó Chi Dục, điều “nổi loạn” nhất mà cậu được phép làm, chỉ là học chơi bass, tham gia ban nhạc.

 

“Tất cả là lỗi của chúng tôi,” Mẹ Phó nghẹn ngào trong nước mắt, “Từ nhỏ Tiểu Dục đã sống rất kìm nén, chúng tôi đặt quá nhiều áp lực lên con...”

 

“Nên khi nó có người mình thích, cũng không dám nói, sợ tôi và bố nó buồn.”

 

“Tất cả là tại chúng tôi. Nếu bố nó không hay nói trước mặt con rằng, chúng tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ hy vọng nó ngoan một chút, thì cũng đâu đến nỗi...”

 

Tôi nghe mà cảm thấy nghẹn lòng, vừa thương Phó Chi Dục, vừa thương cho số phận bất hạnh của đôi vợ chồng già ấy.

 

“Bà đừng đau lòng nữa, Phó Chi Dục... đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

 

18.

 

Bệnh viện là nơi cảm nhận rõ nhất những hương vị của trần gian.

 

Trên băng ghế ở hành lang phòng cấp cứu vẫn còn vệt m.á.u nhỏ.

 

Nhưng giữa những băng ca và xe thuốc lách cách qua lại, chẳng ai có thời gian dừng lại để dọn dẹp.

 

Có người mê man thiêm thiếp trên giường bệnh.

 

Có người buồn bã trầm tư hút thuốc trong vườn.

 

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, bạn mới thật sự cảm nhận được mình đang sống giữa cõi người.

 

Và Phó Chi Dục đang nằm hôn mê trên giường bệnh, lần đầu tiên khiến tôi cảm nhận được sự yếu đuối nơi cậu, không còn là người hoàn hảo và xa vời như trước nữa.

 

Là tai nạn, lại là tai nạn.

 

Ngay đúng ngày tôi và Sở Tư Vi suýt chút nữa đã cãi nhau to.

 

Những chuyện bất hạnh luôn mang theo sự trùng hợp đáng ghét như thế.

 

May mắn là cậu vẫn giữ được mạng sống, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.

 

Nét nghiêng mặt của cậu vẫn đẹp đến mê người, nhưng trắng bệch đến mức khiến người ta giật mình.

 

Thời gian trôi qua, cuối cùng tôi cũng có thể đứng bên cậu, nói ra những lời mà tôi từng giấu trong lòng.

 

Nhưng cậu lại không thể trả lời tôi.

 

“Phó Chi Dục, cậu ngốc thật đấy à?”

 

“Mẹ cậu nói, cậu thích tôi, còn có một chiếc hộp đựng chung những quyển vở sai đề từng làm với tôi, còn có một con người gỗ xấu xí, phía sau khắc tên tôi, có thật không?”

 

“Cậu không cảm nhận được tôi cũng thích cậu sao? Suốt ba năm trời, cậu thật sự đã âm thầm cất tôi vào tim à?”

 

Tôi lẽ ra nên thấy may mắn, người mình từng thích đến thế, lại cũng thích mình.

 

Nhưng rốt cuộc tôi vẫn bật khóc.

 

Không biết là vì bản thân, hay vì cậu ấy.

 

Những ngày sau đó, tôi ngày nào cũng đến bệnh viện.

 

Tỉ tê kể cho cậu nghe những điều mà trước giờ tôi chưa từng nói.

 

Lúc thì mắng cậu mặt lúc nào cũng khó chịu, hồi lớp 11 có lần tôi suýt khóc vì bị cậu dọa.

 

Lúc thì khen cậu thật tốt, đã giúp tôi rất nhiều trong việc học.

 

Lúc thì cười cậu, thật ra tôi biết cậu thích mèo nhỏ.

 

Về sau, Giang Châu Viễn cũng thường xuyên đến.

 

Bảo là cùng tôi trông Phó Chi Dục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thấy chắc là cậu đến để trốn việc thì đúng hơn.

 

Hôm ấy, cậu lại ôm một cuốn truyện tranh thiếu nữ không biết đào từ đâu ra, tôi còn chưa từng đọc qua mà đọc rất say mê.

 

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “chậc chậc”.

 

“Cái phản ứng của cậu rốt cuộc là thấy hay hay dở vậy?”

 

Tôi vừa gọt táo, vừa vươn cổ sang muốn xem thử một chút.

 

Giang Châu Viễn liếc tôi một cái, xoa xoa cằm.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

 

“Chỉ là thấy giống cậu thôi.”

 

“Sao lại giống?”

 

“Bí mật.”

 

“Này... hai người các cậu... coi tôi c.h.ế.t rồi hay đang gọi hồn tôi đấy...”

 

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ giường bệnh, mang theo nụ cười bất đắc dĩ.

 

Nước mắt tôi gần như tuôn ra ngay lập tức, vui mừng nhào tới.

 

“Á! Sống lại rồi!”

 

Giang Châu Viễn buông truyện tranh xuống, thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngoài cửa sổ, ve kêu râm ran.

 

Đây chính là mùa hè đẹp nhất.

 

19.

 

Về sau, Sở Tư Vi đi du học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, tiền đồ vẫn sáng lạn như trước.

 

Phó Chi Dục và Giang Châu Viễn cùng đỗ vào trường Q, còn tôi thì theo học tại trường R mà bản thân vô cùng hài lòng.

 

Thậm chí còn ở cùng một khu đại học với họ.

 

Sau khi Phó Chi Dục tỉnh lại, tôi đã nói lại nguyên vẹn những lời từng định nói với cậu ấy.

 

Nhưng cuối cùng, tôi nói:

 

“Nhưng Phó Chi Dục, bây giờ tôi nghĩ lại, ba năm qua, thực ra tôi chưa từng thật sự chạm đến con người thật của cậu.”

 

“Tôi thích, có lẽ chỉ là một hình ảnh hoàn hảo trong tâm trí mình – một nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, một gương mặt đẹp như bước ra từ truyện tranh.”

 

“Tôi chẳng hề biết đến nỗi đau và phiền muộn của cậu. Tôi đâu xứng để thích cậu.”

 

“Nhưng trong suốt quá trình cố gắng hướng về cậu, tôi đã nhận ra, à, thì ra tôi cũng là một người có thể liều mạng vì điều mình muốn…”

 

Tôi bật cười.

 

“Có lẽ cậu không tưởng tượng nổi đâu, những đề thi đấu mà cậu làm chơi chơi ấy, đối với tôi lại khó kinh khủng, tôi thậm chí có thể thức suốt 24 tiếng không ngủ, cố chấp gặm nhấm từng đề như thể đang đánh cược với chính mình.”

 

Phó Chi Dục nhìn tôi rất lâu.

 

Nhưng khi mở miệng, lại là một chuyện chẳng liên quan:

 

“Có một lần, hồi lớp 12, gần cuối buổi tự học tối, cậu có vẻ rất vui, vừa dọn sách vở vừa khe khẽ hát.”

 

“Đó là một bài khá ít người biết trong ban nhạc tôi yêu thích, bài ‘She’s A Rainbow’. Cậu chắc chẳng nhớ đâu, nhưng tối hôm đó tôi đã trằn trọc mất ngủ.”

 

“Tôi nghĩ, ngay cả ban nhạc yêu thích cũng giống nhau, đây chẳng phải định mệnh sao?”

 

“Tôi nghĩ, khi nào mới có thể nói với cậu điều này đây.”

 

“Tôi nghĩ, thì ra câu ‘Người ấy như cầu vồng, gặp được mới biết thế gian có tồn tại’ là thật.”

 

“À, nên hôm đó cậu phỏng vấn, ý là…”

 

Tôi có chút không dám tin.