Phó Chi Dục bước lên hai bước, đưa tay đỡ tôi đang ngã ngồi dưới đất.
“Xin lỗi, lần này, tôi không thể để cậu thắng.”
Giọng Phó Chi Dục dứt khoát, nhưng trong đó lại có một chút dịu dàng không dễ nhận ra.
Tôi lại đột ngột ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của cậu ấy, xoá bỏ dáng vẻ đáng thương ban nãy, nở nụ cười tươi rói.
“Không cần xin lỗi, Phó Chi Dục.”
Từ bụi cây phía xa xa, một đám người ồn ào ùa ra xem náo nhiệt.
“Bởi vì người thắng là tôi…”
“Tôi tuyên bố, đội chiến thắng lần này là - đội Kiều Tiểu Ngư và Giang Châu Viễn!”
Chưa kịp nói hết lời, Vương Sảng đã cầm loa hét lớn, hào hứng tuyên bố với mọi người đang có mặt.
Tôi nhịn đau, từ từ chống tay đứng dậy.
Lúc đứng lên, từ túi áo gi-lê của tôi rơi ra một đống lá cờ đỏ.
Trong những phút đơn độc đợi chờ ban nãy, tôi đã đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần.
Cộng với lá vừa rồi, đúng tròn 15 lá.
Phó Chi Dục sững người.
Cậu hình như cuối cùng cũng hiểu ra tại sao tôi lại thương tích đầy mình, nhếch nhác đến mức này.
“Kiều Tiểu Ngư!! Cậu giỏi quá trời luôn đó!”
Ngôn Phi vừa khóc vừa cười, chẳng thèm quan tâm tôi có bẩn không, nhào đến ôm chầm lấy tôi.
Mọi người đều đã quên mất.
Trước khi bắt đầu trò chơi, trọng tài từng công bố có một cách chiến thắng thứ hai.
Trong rừng núi rộng lớn, ba mươi lá cờ đỏ còn có một công dụng khác.
Không chỉ có thể đổi lấy đạo cụ, nếu đội nào thu thập được một nửa trong số ba mươi lá cờ, sẽ trực tiếp giành chiến thắng.
Có lẽ mọi người không quên, chỉ là vô thức bỏ qua phương thức chiến thắng đó.
Lá cờ đỏ nhỏ được giấu rất kỹ trong núi rừng rộng lớn.
Hơn hai mươi đội tham gia, có đội còn chẳng thấy được một lá nào suốt cả chặng đường.
Phải vượt qua rừng núi bạt ngàn, mưa b.o.m bão đạn, làm sao có thể một mình thu thập được từng ấy lá cờ?
Nhiệm vụ bất khả thi, nên tất cả đều bỏ qua.
Nhưng Kiều Tiểu Ngư lại là người vụng về nhất, vụng đến mức chẳng bao giờ biết từ bỏ là gì.
Chạy bằng đôi chân phồng rộp, lội suối mò mẫm bên bãi nước cạn đầy muỗi.
Có người đi ngang, tôi như muốn hòa vào cành lá sắc nhọn của bụi rậm.
Lúc trời yên gió lặng, tôi căng to con mắt duy nhất còn nhìn rõ, không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào của lá cờ.
Dù đến giây phút cuối cùng, vì sự xuất hiện của Phó Chi Dục mà tôi mới thấy được lá cờ thứ mười lăm, tôi cũng nhất định phải giành lấy nó.
May là, tôi đã thắng.
Tôi nhìn đôi tay đầy thương tích của mình, đến bản thân cũng không dám tin, tôi lại có thể kiên cường và bền bỉ đến vậy.
Giang Châu Viễn lặng lẽ bước tới, trong tiếng reo hò kinh ngạc của mọi người, bế bổng tôi lên, khóe miệng hiện lên nụ cười, không rõ là nói với ai:
“Thấy chưa, tôi đã nói chúng tôi sẽ thắng mà.”
Rồi cậu ấy cứ thế ôm tôi, bước từng bước ngang qua Phó Chi Dục.
“Giang Châu Viễn, tôi tự đi được!”
Tôi tỉnh ra, bắt đầu đ.ấ.m thùm thụp lên vai cậu ấy.
Cậu ấy chỉ cười, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng ngực.
Vui hơn bất cứ lúc nào tôi từng thấy cậu ấy cười trước đây.
13.
“Kiều Tiểu Ngư, món tráng miệng của cậu nhìn ngon ghê, cho tôi ăn thử với?”
Ngôn Phi thò đầu ra từ phía sau tấm bình phong cách một lối đi, vừa cắn thìa vừa nói.
Biết trước cái gọi là “bữa tối siêu cấp sang trọng dành cho hai người” này chỉ là ăn cách biệt mọi người một cái bình phong trắng, cả buổi còn bị vây xem như khỉ trong vườn bách thú...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì tôi thà bỏ cuộc từ sớm còn hơn!
Tôi ôm đầu: “Tự cậu qua lấy đi, chân tôi đau muốn c.h.ế.t đây.”
“Tuân lệnh!”
Ngôn Phi vui vẻ nói, ba bước thành hai liền chạy qua, cầm luôn ly kem dâu trên bàn tôi.
Cuối cùng, mắt cô nàng còn đảo một vòng trên người tôi và Giang Châu Viễn. Giang Châu Viễn tâm trạng có vẻ tốt, chống cằm nhìn cô nàng, thảnh thơi không nói gì.
“Ai da, làm phiền rồi, làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi, coi như tôi không tồn tại!”
Cô nàng như cơn gió chạy ngược về bàn tròn sau bình phong.
“Hôm nay tôi rất vui.”
Giang Châu Viễn bất ngờ lên tiếng, lộ ra vẻ mặt như trẻ con.
Tôi đã rửa ráy sạch sẽ, cũng thuận miệng nói:
“Tôi cũng vui nữa, nếu không nhờ cậu, chắc chắn sẽ không có chiến thắng hôm nay.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Không, điều đầu tiên làm tôi vui là… cậu không phản đối khi được xếp cùng nhóm với tôi.”
Giang Châu Viễn lắc đầu, lúm đồng tiền nhỏ bên má lại hiện lên.
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ thích được ghép nhóm với Phó Chi Dục hơn.”
“À…”
Bị phát hiện rồi sao.
Tôi đặt d.a.o nĩa xuống: “Lộ liễu đến vậy sao?”
“Có chứ.” Cậu ấy cười khẽ, “Khi chưa để ý thì không sao, nhưng một khi để ý rồi, thì lần nào cũng thấy ánh mắt cậu đang dõi theo ai.”
“Không đến mức đó đâu, tôi… Dù sao cũng quyết định sẽ coi cậu ấy là quá khứ rồi.”
“Thật không? Nhưng Phó Chi Dục cậu ấy…”
Giang Châu Viễn như sực nhớ ra điều gì, lập tức im bặt:
“Hừ, tôi tự tìm đau khổ làm gì cơ chứ?”
Chưa kịp hỏi cậu ấy nói câu đó có ý gì, thì hành lang lại vang lên tiếng hò reo:
“Tiểu Ngư, hát một bài đi! Tiểu Ngư, hát một bài đi!”
Thì ra là có người đang cao hứng lên sân khấu hát karaoke.
Không khí lên cao, họ nhất định bắt tôi – tâm điểm hôm nay – hát một bài.
“Hả? Tôi hát giọng vịt đực thật đấy…”
Tôi bắt đầu vò nát khăn trải bàn dưới bàn.
Không đùa đâu, tuy khi nói tôi nói rất nhẹ nhàng, có người còn khen giọng tôi nghe mềm mại.
Nhưng mỗi khi hát, giọng tôi liền trầm hẳn xuống, đôi khi còn hơi khàn.
Tôi từng hỏi mẹ:
“Sao giọng nói và giọng hát của con lại khác nhau như trời với đất vậy ạ?”
Mẹ tôi chẳng buồn ngẩng đầu, đáp:
“Do chơi điện thoại đấy.”
Tôi đen cả mặt.
Nói xong, bà ấy lại cảm thấy chưa đủ, bèn bổ sung:
“Vừa ăn snack cay vừa chơi điện thoại đấy.”
Tóm lại, tôi biết mình hát không hay, nên chưa từng muốn làm xấu mặt trước đám đông.
Nhưng hôm nay, bốn, năm chục đôi mắt đều đầy mong đợi nhìn tôi.
Tôi lại vừa giành hạng nhất, còn nhấp nhẹ chút cocktail.
Tôi nổi hứng rồi.
Tôi nói: “Được thôi!”
Rồi cà nhắc bước lên sân khấu.