Nữ Chính Đừng Nhảy Nữa

Chương 12



Mấy quyển tiểu thuyết đang lưu hành trong kinh thành viết về “tình cảm sâu đậm của Thái tử phi”, ta đọc thuộc cả rồi. Mà nội dung cũng chẳng khác gì ba kiếp trước.

Chẳng thế thì làm sao ta phải khuyên răn nàng hết lần này đến lần khác?

Nữ nhân lấy mạng sống mình ra bảo vệ một người đàn ông như tảng băng sống, lạnh đến độ không thể ủ ấm — là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Từ ngày hợp tác với Lương Thanh Từ, thời gian ta ở cạnh hắn gấp cả chục lần thời gian hắn ở cạnh thê tử.

Nếu có thể ví dụ, hắn giống như mua về một món đồ bài trí không ưng mắt, rồi vứt xó cho xong chuyện.

Một hôm, ta không nhịn được nữa, lặng lẽ hỏi hắn:

“Ngươi không thể đối xử với nàng tốt hơn một chút sao? Trên đời này... có lẽ chẳng ai yêu ngươi hơn nàng.”

Lương Thanh Từ quay sang, vẻ mặt thản nhiên đến mức kỳ quái:

“Ta phong nàng làm chính thê đã là đãi ngộ tốt nhất rồi. Còn những thứ khác… ta không thể cho, cũng không muốn nhận từ nàng.”

…Lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Phụ hoàng ngươi thương ngươi như vậy, không ưng thì không cần cưới, còn miễn cưỡng làm gì?

“Ngươi đang lãng phí thanh xuân người khác đấy. Đồ khốn!” — ta bực tức.

Hắn dừng tay một chút, rồi nói:

“Từ lần luân hồi thứ tư trở đi, ta… không thể không cưới nàng. Dùng đủ mọi cách rồi, đều vô ích.”

Nói rồi lại cúi đầu, tiếp tục xử lý công văn.

Cuộc trò chuyện chấm dứt. Đài phát thanh Trần Yến Yến off sóng.

Ta lặng lẽ chạy đi thăm Bạch Nhược Hoan đang nằm bệnh, người gầy hẳn đi, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

Thấy ta đến, nàng liền cho thị nữ lui ra, nở một nụ cười nhợt nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Yến Yến tới rồi?”

Ta gật đầu, hỏi qua loa:

“Ngươi… khá hơn chút nào chưa?”

Ta vẫn cố giữ khoảng cách. Trừ phi nàng kêu gào đòi gặp hoặc bị thương nặng, ta mới chủ động đến gần.

“Không sao, nhìn thấy ngươi… bệnh gì cũng khỏi hết.”

Ồ, mỹ nhân nhỏ bé dịu dàng lại đang khiến ta mềm lòng...

Nhưng ta vẫn cố nhắc:

“Lần sau Lương Thanh Từ gặp chuyện, đừng lao ra chắn đao nữa. Người ta không cảm kích đâu. Ngươi nên yêu lấy bản thân mình hơn một chút.”

Chị gái ơi, lụy tình không có kết cục đẹp đâu.

Nàng cười, đôi mắt sáng lấp lánh:

“Ngươi quan tâm ta sao?”

…Ngươi tỉnh lại dùm ta cái.

Ta c.h.ế.t lặng nhìn nàng.

Bạch Nhược Hoan ngừng cười, ánh mắt trở nên mơ hồ như người mắc bệnh tinh thần:

“Yến Yến, ngươi không biết đâu. Từ lúc ta gặp hắn… ta biết mạng ta là để dành cho hắn.”

“Không phải yêu. Mà là hơn cả yêu. Là…”

Giọng nàng run lên, sắc bén và quái dị — rồi đột nhiên ngất xỉu.