Hoắc lão gia tử vừa lúc chậm rãi đi tới, quản gia bên cạnh còn thường thường ở bên tai ông nói cái gì đó.
Mấy người gặp mặt.
Lão gia tử ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên người tiểu cô nương.
Nhận thấy được tầm mắt.
Tiểu cô nương hướng về phía lão gia tử nợ một nụ cười ngọt ngào.
Vừa ngoan vừa mềm.
Lão gia tử tức khắc tâm trạng vui mừng, là một tiểu cô nương thực ngoan.
Bất quá......Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên chính là......Tiểu cô nương đã thành niên rồi sao?
Thoạt nhìn.......Có chút nhỏ.
Ánh mắt sắc bén lại nhìn lướt qua Hoắc Kình.
Thấy thái độ thản nhiên của Hoắc Kình, ông thật ra lại yên tâm không ít.
Bất quá nghĩ cũng đúng, mắt nhìn người của Hoắc Kình, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề, nếu có thể được Hoắc Kình coi trọng, tất nhiên không phải là cái loại diễn tinh.
Nhiều năm như vậy, hiếm khi Hoắc Kình động tâm.
Việc này đối với Hoắc gia tới nói, cũng coi như là hỉ sự.
Lại nói tiếp, nếu mắt nhìn người của Hoắc Thu Đèn có thể có bằng một nửa Hoắc Kình, ông cũng sẽ không tức thành bộ dáng này.
Trà Trà nghiêng đầu nhìn Hoắc lão gia tử.
Có chút sờ không tới cảm xúc của ông.
Cảm xúc của ông biến hóa phập phồng quá rõ ràng, cô không muốn chú ý cũng rất khó.
Tiểu cô nương dịch tới bên cạnh Hoắc Kình, tay nhỏ lặng lẽ kéo kéo góc áo hắn.