Cô thực sự chịu hết nổi Tạ Liên Thành với Lạc Phỉ rồi.
Trong cuộc đời cô không bao giờ muốn có xíu xiu quan hệ nào với bọn họ nữa.
Cô không cần hắn bồi thường, cũng không cần hắn tự mình ra mặt xả giận cho cô, giống như lần trước hắn làm thế với Tô Nhiễm vậy.
Cô cũng rất xin lỗi, lợi dụng đàn anh Ngô.
Ánh mắt Tần Tịch hởi đỏ lên, dừng lại ở sườn mặt của Ngô Hi Ngạn.
Thanh niên bị cô móc ống tay áo cả người cũng giống cô, cứng ngắc, trong ánh mắt sâu thăm thẳm lại sáng rỡ hiện lên một tia mịt mờ không hiểu ra sao.
Bị Tần Tịch xin lỗi nhìn vài giây, khuôn mặt trắng nõn của anh, đột nhiên đỏ rực lên.
“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn nhỏ giọng đáp lại.
Thanh âm rất nhỏ, cũng rất ngắn.
Anh vẫn đứng thẳng bất động ở đó, qua một lát mới đè giọng hỏi: “Thí nghiệm, thí nghiệm thuận lợi không?”“Vâng.
” Tần Tịch gật gật đầu.
“Về trường học trước đi.
” Ngô Hi Ngạn nói, “Anh đi coi sao.
”“Dạ.
” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Cô quay lại tạm biệt với Tạ Liên Thành: “Tạm biệt, thầy Tạ.
”Cô không chú ý tới, người vẫn luôn thầm trầm nhìn cô, Lạc Phỉ, trong mắt ánh lên một chút nghi ngờ.
“Đi thôi.
” Ngô Hi Ngạn kéo vali hành lý.
Tay phải anh vốn kéo vali, ngón tay Tần Tịch lại móc lên tay áo bên mày.
Anh liền đổi vali sang tay trái.
Trên khủy tay còn vắt áo khoác, lại kéo thêm vali, nhìn có vẻ vụng về.
Đại sảnh người đến người đi, nhịn không được quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng đó.
Lạc Phỉ không nói lời nào, Tạ Liên Thành ngẩn ngơ nhìn theo hướng Tần Tịch đi khỏi.
Anh ta đương nhiên biết Ngô Hi Ngạn, cái người này là một thiên tài nổi danh cùng thời đi học với mình.
Nổi tiếng ở học viện y lắm, nghe đâu lúc còn đang là sinh viên chính quy đã có thể độc lập hoàn thành thí nghiệm phức tạp, xin nhiều hạng mục độc quyền.