Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 164



 

 

 

Lạc Thu đưa tay vỗ vai bác gái, sợ bác quá kích động mà gặp vấn đề.

“Đúng, đúng, cháu sẽ xào rau, còn món hầm và trộn thì càng không thành vấn đề. Món gà, đồ hộp hay gì đó họ cũng chuẩn bị sẵn rồi, rất tiện.”

Trong lòng bác gái cũng có chút do dự, nhưng hôm qua Lạc Thu đã làm mấy món trong nồi lớn, giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bấu víu vào "cọng rơm cứu mạng" duy nhất này.

Đúng lúc đó, từ ngoài cổng sân nhà họ Trương vang lên tiếng còi xe: “Xe đang lùi, xin chú ý, xe đang lùi, xin chú ý.” Bác gái vội vã chạy ra đón, đúng là người của đội cỗ nhà họ Hà đã tới.

“Ôi, Tiểu Tôn, cháu đến rồi! Còn ai nữa không? Có ai nấu ăn được không?”

Tiểu Tôn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cùng xuống xe với anh còn có mấy người cô, người dì khác đang bốc đồ.

Đối mặt với câu hỏi của bác gái, Tiểu Tôn lộ vẻ mặt khổ sở: “Bác Trương, chỉ có chúng cháu thôi. Cháu đã gọi cho anh cả rồi, bên đó anh ấy đã đi trước để chuẩn bị đồ ăn cho tiệc sớm rồi. Anh ấy sẽ cố gắng xong trước nửa tiếng để chạy qua đây.”

Tiểu Tôn đang nói đến một tiệc cỗ khác mà người học trò của bác Hà đang phụ trách. Tiệc cưới ở nông thôn thường diễn ra hai lần vào buổi trưa trong một ngày, buổi tối lại có thêm một tiệc nữa. Đây là chuyện thường tình vào mùa cao điểm, khi có tiệc là phải nhận, không có lý do gì để từ chối.

Nhưng lúc này, không chỉ bác gái luống cuống, mà đội cỗ nhà họ Hà cũng lo lắng không kém. Bác Hà là đầu bếp chính, giờ ông ấy phải nhập viện. Cả ngày hôm nay còn hai tiệc nữa, họ cũng đang "đứng ngồi không yên".

Có câu nói: thoát vị đĩa đệm không phải là bệnh, nhưng đau thì muốn mất mạng. Lưng có vấn đề thì đến đứng còn không vững, nói gì đến chuyện đứng cạnh bếp lớn mà xào rau.

Trước đây, bác Hà cũng từng bị tái phát bệnh, nhưng thường chỉ dán thuốc, cố gắng chịu đựng để hoàn thành tiệc cỗ hoặc để học trò làm nốt phần sau. Nhưng hôm nay, ông ấy đột ngột bị đau đến mức không đứng lên được, ai cũng bất ngờ.

Đây là ngày đại hỷ của cô dâu chú rể, giờ tốt không thể chậm trễ!

Đang nói chuyện, điện thoại của bác Hà gọi đến. Bật loa ngoài, giọng ông ấy nghe rất yếu, vừa xin lỗi gia đình bác Trương, vừa chỉ định Lạc Thu nghe điện thoại, nói muốn chỉ đạo nấu ăn từ xa qua video call.

Nghe vậy, Tiểu Tôn trợn tròn mắt: “Không được đâu sư phụ, cháu không làm được!” Tiểu Tôn này chỉ chuyên phụ bếp, thái rau thái thịt, chưa được đứng bếp mấy lần. Món xào ở nhà thì được chứ nấu cỗ thì chịu.

“Ai bảo mi làm?!” Bác Hà mắng trong điện thoại.

“Ta đang nói chuyện với con bé Thu đây. Thu này, món chính cháu làm được mấy món?” Bác Hà nói với giọng đầy vẻ sốt ruột.

Hôm nay có tổng cộng mười sáu món, so với hôm qua thì có thêm một món giò heo kho thịt, một món viên tứ hỷ, một món khoai lang chiên, một món huyết lợn dưa chua, một món tôm bóc vỏ và một món gỏi bì ngũ sắc.

“Bác yên tâm, cháu đều làm được.” Lời nói của Lạc Thu làm bác Hà giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tốt, tốt, tốt. Tiểu Tôn, còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau vào trong chuẩn bị đi! Cái kia, ai đó, bật video điện thoại rồi đặt cạnh con bé Thu, ta sẽ nhìn rồi chỉ đạo. Nhanh lên, nhanh lên!”

Bác Hà vừa nói ba chữ "tốt" rồi lập tức hối thúc Tiểu Tôn và những người phụ bếp khác.

Tuy ông ấy không có mặt ở đây nhưng ảnh hưởng của ông vẫn rất lớn. Vừa nghe thấy tên mình, Tiểu Tôn lập tức "phản xạ có điều kiện" và bắt đầu hành động.

Nguyên liệu trên xe nhanh chóng được dọn vào sân. Bạt chống thấm hôm qua được kéo ra, nồi lớn được bày lên, các cô các dì phụ trách rửa rau, thái rau, chuẩn bị nguyên liệu cũng nhanh chóng vào vị trí, không ai nói một câu thừa thãi.

Dưới sự chỉ đạo của Tiểu Tôn, lão Trương và Tào Kim đã kê mấy thùng dầu cải tiến, đặt nồi lớn lên trên. Mặc dù đêm qua trời mưa, nhưng củi được cất trong nhà nên không bị ẩm.

Bàn bày đồ ăn cũng được dựng lên, nấu cỗ di động phải làm liên tục, ra đồ ăn đồng loạt, cần phải có mấy nồi lớn cùng lúc.

Anna ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây. “Hôm nay chắc không mưa đâu.”

Thư Sách

Đang lúc mọi người bận rộn trong sân, tiếng d.a.o thớt vang lên, Mộc Uyển không biết lấy ra từ đâu một chiếc gậy selfie, đưa cho Tiểu Tôn.

“Để điện thoại lên đây mà quay video, dùng cái này tốt hơn cầm tay nhiều.”

Tiểu Tôn mừng rỡ ra mặt: “Cảm ơn, cảm ơn chị, chị thông minh quá.”

Tuy bác Hà không có ở đó, nhưng ông ấy chỉ đạo qua video, có vẻ đã giúp mọi người trong đội cỗ yên tâm hơn. Tiểu Tôn chạy đi chạy lại điều phối, còn người phụ trách cầm điện thoại để Lạc Thu và bác Hà video call là Anna.

Mộc Uyển muốn đi giúp rửa rau, Anna nghiêm túc giơ gậy selfie, như thể đó là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. “Chị Mộc Uyển, chị tìm gậy selfie ở đâu vậy?”

Phải công nhận, cái gậy này thật sự rất tiện. Thanh gậy dài có thể kéo dài ra, điện thoại kẹp chặt ở bên trong, không sợ rơi xuống bếp. Cầm gậy cũng nhẹ hơn cầm điện thoại nhiều.

“Trong hành lý của chị có, vừa nãy chị đã bảo Tiểu Vương gọi điện thoại đưa tới.” Mộc Uyển nói xong rồi nhập cuộc cùng mọi người.

Một bên khác, Lạc Thu đang nghe bác Hà chỉ đạo từ xa. Trong tiệc cỗ, các món chiên rán hay gà luộc thì không sợ nguội, ăn lạnh vẫn ngon. Nhưng thịt thì không thể hầm chưa nhừ. Các món chính như giò heo, dưa chua, thịt bò hầm củ cải, khoai tây… đều phải chuẩn bị từ sớm.

Mặc dù tối qua trời mưa, nhưng nhiệt độ buổi trưa sẽ tăng lên, nên đồ hộp cần được cất vào tủ lạnh.

Trong sân nhà bác Trương, mọi người hối hả làm việc, các khách mời cũng chạy đi chạy lại giúp đỡ. Vì đoàn phim đã cử một nhiếp ảnh gia đi quay riêng đám cưới cô dâu, nên phòng live stream ở đây chỉ còn hai camera: một camera quay cảnh Lạc Thu với mấy nồi lớn, một camera quay cảnh mọi người rửa rau, thái rau, bày biện nguyên liệu.

[Thế là bây giờ em gái Thu làm đầu bếp chính sao? Sốc toàn tập!]

[Emmm, không phải không tin Thu, nhưng tiệc cỗ quy mô này, tôi cảm thấy hơi lo lắng.]