【Anh Tào Kim】: Lạc Thu, tối nay có tiện cùng nhau ăn một bữa cơm không?
Lạc Thu sững lại. Thường ngày dù gọi hay nhắn tin, anh Tào Kim đều gọi cô là “em Thu”. Rõ ràng mọi người đều đang ngồi gần nhau trong phòng chờ khách quý, nhưng anh lại cố tình nhắn tin qua điện thoại, lại còn gọi thẳng tên cô.
Đây là... có chuyện gì quan trọng muốn tìm mình sao?
Thư Sách
Nhìn tin nhắn của anh Tào Kim, Lạc Thu suy nghĩ rất nhanh. Tối nay cô quả thật không có việc gì.
Cùng anh Tào Kim ăn một bữa cơm đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.
Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc quen biết nhau qua chương trình đến giờ, ngoài bữa ăn đầu tiên khi bắt đầu tập 1, Lạc Thu vẫn chưa từng đi ăn riêng với các khách mời khác.
Trước đây vì anh Tào Kim có giới thiệu cho cô bộ phim chiếu mạng 《Thiên Phương Kỳ Đàm》 của đạo diễn Đồng Vũ, nên ba người họ đã từng đi ăn cùng nhau một lần.
Cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh Tào Kim, rồi lại báo cho chị Lộ một tiếng.
Họ về đến Ninh Thành cũng đã là buổi chiều, thế nào cũng phải về nhà cất hành lý trước rồi mới đi ăn được.
Chỉ là, trong mắt Lạc Thu thoáng hiện một tia mờ mịt. Anh Tào Kim tìm mình một cách nghiêm túc như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nếu là nhờ vả thông thường, hay là hỏi thăm về khách mời linh tinh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp mở miệng, hoặc gọi điện, nhắn tin WeChat nói một tiếng là được.
Trịnh trọng mời đi ăn cơm như thế này, Lạc Thu tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do.
Chẳng lẽ anh Tào Kim định không làm khách mời nữa? Nhưng dù vậy thì người liên lạc cũng phải là tổ chương trình hoặc lão Trương chứ.
Chắc là chuyện riêng, mà còn là chuyện riêng cực kỳ quan trọng. Suy nghĩ của Lạc Thu dâng trào, nhưng nét mặt vẫn không hề biểu lộ.
Loa phát thanh ở sân bay vang lên, các khách mời lên máy bay trước. Họ ngồi ở khoang hạng thương gia, vì đi cùng nhau nên ai cũng đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng như vậy lại càng thu hút sự chú ý. Rèm cửa chưa được kéo lên, nên không ít hành khách lên sau cứ nhìn chằm chằm vào mặt họ.
Mọi người dứt khoát cùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, che gần hết mặt, nghiêng đầu đi để tránh những ánh mắt soi mói từ bên ngoài.
Điện thoại khẽ rung, trước khi chuyển sang chế độ máy bay, Lạc Thu liếc qua màn hình, là tin nhắn từ vị Diệp tổng của tập đoàn Gia Diệp.
【Diệp tổng】: Hy vọng có cơ hội cùng cô đến Ngọc Hoa Lâu thưởng thức.
Nhìn tin nhắn này, Lạc Thu nhướng mày. Anh trai của Diệp Hạo Dương, vị Diệp tổng này, nên nói thế nào nhỉ?
Hai anh em họ đúng là có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Một người thì quá năng động, người còn lại, vị Diệp tổng này không hiểu sao cứ như cấp dưới đối mặt với cấp trên trước mặt cô, vừa lịch sự vừa câu nệ, nói chuyện toàn dùng kính ngữ.
Nghĩ đến tập tài liệu màu đen mà Diệp Tri Dật đã đưa cho mình trước đây, ánh mắt Lạc Thu hơi trầm xuống.
Thiện ác hữu báo, có đôi khi, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tại tập đoàn Gia Diệp,
Diệp Tri Dật nhìn tin nhắn mình cuối cùng cũng đã gửi đi, trong lòng thầm thở phào.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy gợi ý của trợ lý Từ về việc mang đồ ăn đi đón máy bay là không ổn lắm.
Chẳng lẽ anh lại chỉ mang một cái chân giò hầm đi đón máy bay, mà không mang thêm hai bát cơm à?
Một cái chân giò mới chỉ là một món, chẳng lẽ không nên mang thêm vài món khác sao? Huống hồ, đồ ăn đặt ở Ngọc Hoa Lâu cho vào hộp, đi từ nội thành Ninh Thành ra sân bay, rồi từ sân bay trở về cũng mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Đi đi về về như vậy, cho dù có mang đi, dù hộp giữ nhiệt có tốt đến mấy, món ăn cũng sẽ không còn ngon mắt nữa.
Hơn nữa, cho dù Diệp Tri Dật chưa có kinh nghiệm đi đón máy bay kiểu này, anh cũng biết thừa là người ta thường sẽ tặng hoa.
Diệp Tri Dật lại lên mạng tìm kiếm xem đi đón máy bay nên mang theo gì, về cơ bản các gợi ý đều là hoa: đón lãnh đạo, đón đồng nghiệp từ công ty đối tác, đón người yêu, đón bạn bè từ phương xa đến.
Chỉ là, tặng hoa cũng phải có một cái cớ. Các khách mời của chương trình 《Gặp Lại Thời Xưa》 đều đi bằng lối đi đặc biệt, dù không có người ngoài, nhưng việc chỉ tặng hoa cho một mình Lạc Thu cũng là vô cùng không ổn.
Huống hồ, Diệp Tri Dật biết rõ với mối quan hệ hiện tại của hai người thì vẫn chưa đủ thân để tặng hoa, làm vậy ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy rất đường đột.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh quyết định làm theo lời trợ lý Từ, lịch sự để lại một cái cớ cho lần sau.
...
Tại sân bay Ninh Thành, đi một lần là quen. Là sân bay “đầu não” của giới giải trí, vì lần trước có paparazzi phục kích nên lần này mọi người lại đổi sang một lối đi đặc biệt khác.
“Đám paparazzi này phiền c.h.ế.t đi được.” Anna không nhịn được mà càm ràm một câu.
Sân bay Ninh Thành rất lớn, dù thường xuyên qua lại, nhưng có lẽ mọi người cũng chỉ quen thuộc vài lối đi. Nghệ sĩ thì đông, thường xuyên phải xin phối hợp để đi lối riêng. Thiết kế ở đây đúng như một mê cung, người không biết đường đi vào chắc chắn sẽ bị lạc.
“Có cung thì có cầu, biết làm sao được.” Lão Trương kéo vali nói.
Lúc chương trình mới bắt đầu, chẳng có ai để ý đến việc đón hay tiễn sân bay gì cả. Nhưng từ sau khi 《Gặp Lại Thời Xưa》 trở nên nổi tiếng, bây giờ trên mạng còn có không ít thông tin rao bán lịch trình của họ.
Dù các biện pháp bảo mật đã được làm rất nghiêm ngặt, nhưng ai có thể ngăn được những người tò mò chụp lén, lúc nào cũng sẽ có những trường hợp lọt lưới.
“Bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi.”
“Trước kia ngày nào cũng bị vây đến chật như nêm cối.” Diệp Hạo Dương lắc đầu nói.
Sau vụ nhân viên nội bộ sân bay Ninh Thành bán thông tin chuyến bay của nghệ sĩ với giá cao bị phanh phui, sân bay đã phải chi rất nhiều tiền để thuê chuyên gia xây dựng một hệ thống mới. Mạng nội bộ giờ đây được giám sát nghiêm ngặt và không thể kết nối với bên ngoài.
Dù biện pháp bảo mật của Gia Diệp đã được làm rất tốt, nhưng việc bị rò rỉ từ bên ngoài cũng rất phiền phức.
Nếu gặp phải một vài thành phần cực đoan, thì đó đúng là một tai họa.
Nói rồi, sau một hồi đi vòng vèo trong các lối đi của sân bay, mọi người đã đến được bãi đỗ xe ngầm. Xe bảo mẫu của các khách mời đều đã đến đầy đủ.
Chỉ là... một chiếc xe Bentley thương vụ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt các khách mời. Diệp Hạo Dương ngẩn người: “Xe của anh trai mình.”
Sao anh trai lại đến nữa rồi? Ở nhà có chuyện gì à? Hay là ở tập đoàn không có việc gì nên tiện đường đến đón mình về nhà?
Diệp Hạo Dương trong lòng cảm thấy là lạ, trước đây anh cả có bao giờ thèm để ý đến mình đâu.
“Ha ha, tình cảm anh em nhà cậu Tiểu Diệp tốt thật đấy.” Lão Trương lần này đi cùng mọi người. Anh đã nghe nói tập trước Diệp tổng của Gia Diệp có đến, chỉ là không gặp được. Không ngờ lần này lại gặp được cảnh anh trai đến đón em về nhà.