Chẳng lẽ trước mình đã có cung nữ nào đó bị công chúa trút giận rồi sao? Tim Đường Nga đập thình thịch.
“Thượng Phục Cục à? Còn ngẩn ra đó làm gì, vào đi.”
Giọng nữ của Trưởng công chúa mang theo một tia lười biếng và tùy hứng, âm cuối hơi nhướn lên, khiến lòng Đường Nga hoảng loạn.
Nữ quan kéo rèm ra. Đường Nga cúi đầu bước vào, hai tay nâng chiếc hộp, hai đầu gối từ từ quỳ xuống đất:
“Nô tỳ tham kiến điện hạ.”
“Nô tỳ vâng lệnh của cô cô ở Thượng Phục Cục, đến dâng váy mùa hạ cho công chúa ạ.”
Cô cúi đầu, nâng chiếc hộp đựng y phục cao quá đỉnh đầu. Bên cạnh cũng có một người đang quỳ, nhưng Đường Nga ngay cả liếc mắt cũng không dám, sợ chỉ một chút bất cẩn cũng sẽ chọc giận Trưởng công chúa.
“Lệnh Phỉ, mở ra cho ta xem.” Giọng Trưởng công chúa rất tùy ý, nhưng lại khiến cả người Đường Nga càng thêm căng thẳng.
Một nữ quan bên cạnh công chúa nhận lấy chiếc hộp, còn một nữ quan khác tên Lệnh Phỉ thì hai tay nâng chiếc váy lựu diễm lệ, quý giá cúi đầu dâng lên.
Trưởng công chúa dường như chỉ liếc qua một cái rồi thu ánh mắt lại, ngược lại cúi đầu nhìn về phía người đang quỳ dưới chân mình: “Cô bé của Thượng Phục Cục, ngẩng đầu lên.”
Đường Nga cẩn thận ngẩng đầu lên một chút, không biết vận mệnh nào đang chờ đón mình.
Chỉ là, cô vừa ngẩng đầu lên, hơi thở gần như ngưng lại, ngây người nhìn dung mạo của Trưởng công chúa.
Mái tóc đen được búi cao trong chiếc mão sen, dưới những cánh sen bằng vàng ròng là một gương mặt quả đúng với câu “môi đỏ má hồng”, phong thái hoang dại mà diễm lệ. Trên chiếc váy lụa màu lông chim trả là hình ảnh chim Thanh Loan được thêu bằng chỉ vàng, đôi mày ngài xanh biếc. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ thấy được vẻ ung dung, diễm lệ, cao quý không lời nào tả xiết của Trưởng công chúa.
Chiếc áo yếm màu lông chim trả để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết. Chiếc váy lựu trong hộp dường như đã được công chúa khoác hờ lên vai, sắc đỏ rực rỡ của váy và đá quý xen lẫn với màu xanh đậm của áo lụa, phảng phất như hai gam màu nồng đậm nhất trong trời đất giao thoa.
Xanh và đỏ, càng tôn lên làn da trắng ngần như ngọc, khiến người trước mắt càng thêm phần tuyệt diễm.
Hứa Tri Nam, người đóng vai nữ chính Đường Nga, thật sự đã ngây người. Ánh mắt cô hoảng hốt, m.ô.n.g lung, đầu óc trống rỗng, quên cả lời thoại.
Nhưng ngay lúc này, đạo diễn lại không hề hô “Cắt”!
Chỉ thấy vị Trưởng công chúa tuyệt diễm dường như bị tiểu cung nữ trước mặt chọc cười. Ngón tay ngọc của người khẽ nâng, véo nhẹ gương mặt của tiểu cung nữ: “Thượng Phục Cục lần này lại cử đến một tiểu ngốc tử à. Này cô bé, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tiểu cung nữ Đường Nga mặt đỏ bừng, theo bản năng trả lời: “Nhìn công chúa, đẹp quá ạ.”
Đường Nga thấy công chúa bật cười, nụ cười không theo khuôn phép như các phi tần trong cung, cũng không phải kiểu che miệng cười duyên, mà là cười lớn, cười đến mức trâm cài trên đầu rung rinh lay động, cười một cách ngạo nghễ tùy hứng, phóng khoáng tiêu sái, tựa như núi xuân bừng nở, đẹp không sao tả xiết.
Đường Nga chưa từng thấy ai trong cung cười như vậy, Trưởng công chúa không chút e dè mà thể hiện con người thật của mình.
Công chúa vẫn còn đang cười, lại đưa mắt nhìn sang người còn lại đang quỳ dưới giường La Hán, đôi hài thêu của người khẽ nâng lên: “Sở Du, ngươi thấy thế nào?”
Người đàn ông đội mũ quan bên cạnh Đường Nga dập đầu, đường cằm tinh xảo phác họa nên một gương mặt tuấn dật. Chàng cúi đầu, khẽ hôn lên đôi hài thêu được đính đá quý và trân châu.
“Công chúa có dung nhan tựa tiên nữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thần, nguyện làm bầy tôi dưới gấu váy của công chúa.”
Đường Nga ngơ ngác nghe giọng nam bên cạnh, lúc này mới nhận ra, người cùng mình quỳ gối dưới chân Trưởng công chúa chính là một vị ngoại thần. Sở Du, đây không phải là vị tân khoa Thám hoa lang, đệ nhất tài tử kinh thành mà các cung nữ khác vẫn hay nhắc đến sao?
Trưởng công chúa ngự trên giường La Hán, bàn tay thanh tú gõ nhẹ lên mặt bàn, gương mặt thờ ơ, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt, nhìn vị Thám hoa lang đã làm say đắm biết bao tiểu thư khuê các kinh thành,
Phảng phất như đang nhìn một món đồ chơi không đáng tiền.
“CẮT —— Cảnh này qua ——”
Tiếng hô “Cắt” của đạo diễn mới làm Hứa Tri Nam từ từ thoát vai.
Cô được trợ lý dìu dậy, chuyên viên trang điểm bên cạnh vội vàng chạy tới xem có cần dặm lại lớp trang điểm không: “Cô Hứa, cô sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hứa Tri Nam lắc đầu: “Tôi không sao, cho tôi xin ngụm nước.”
Tầm mắt Hứa Tri Nam lướt qua Lạc Thu cũng đang được chuyên viên trang điểm và quản lý vây quanh kiểm tra. Ánh mắt cô thậm chí còn hơi né tránh, không dám nhìn thẳng.
Cô nhận lấy cốc nước từ trợ lý, từ từ uống một ngụm để ổn định lại tâm trạng, một tay đặt lên vị trí trái tim mình.
Lúc này, tim cô vẫn còn đập thình thịch.
May mà đạo diễn đã hô cắt, cảnh này cũng đã quay xong.
Vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi, cô đã suýt không kìm được xúc động bản năng của cơ thể, quỳ xuống hôn lên mũi hài của công chúa.
Lạc Thu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong bộ trang phục lộng lẫy. Dù cảnh này quay không lâu, chỉ một lần là được, nhưng xung quanh là nhân viên đoàn phim, đủ loại thiết bị, bảng clapperboard, thái dương cô đã lấm tấm mồ hôi.
Trang phục diễn trên người là hàng đặt may cao cấp, mão sen ngọc châu trên đầu, vòng tay trên tay đều là những món trân bảo. Chị Lộ cầm khăn ướt khẽ lau mồ hôi cho Lạc Thu. Vốn định dùng xịt khoáng làm mát nhưng lại không thể xịt lên bộ trang phục này.
“Có nóng lắm không? Chị quạt cho nhé?” Chị Lộ nhìn Lạc Thu với ánh mắt có chút lo lắng.
Bộ trang sức trên đầu không hề nhẹ chút nào, chỉ là chị lo quạt mini sẽ dễ làm hỏng kiểu tóc đã làm.
Lạc Thu nhìn chị Lộ trấn an: “Không sao đâu ạ, em uống ngụm nước là được. Tĩnh tâm tự nhiên mát mà. Lát nữa có lẽ sẽ được thay đồ thôi.”
“Nếu xác định không cần quay lại, cảnh kết thúc sẽ phải đổi một bộ trang phục khác.”
Quần áo của Trưởng công chúa – dĩ nhiên là chỉ mặc một lần.
Nhân vật Trưởng công chúa xuất hiện trong phim vốn không nhiều, nhưng mỗi lần đều có tác dụng thúc đẩy cốt truyện một cách độc đáo.
Ngồi thêm một lúc, Lạc Thu được chị Lộ nâng tà váy, đi đến bên cạnh đạo diễn, cùng nữ chính Hứa Tri Nam đứng hai bên, xem lại cảnh quay.
Nhìn thấy đoạn mình bị đơ người, có chút vấp váp, Hứa Tri Nam trong lòng thấp thỏm. Đoạn này vì cô bị khựng lại, không nối được lời thoại, nên bạn diễn Lạc Thu đã ứng biến cứu nguy. Mong là không bị đạo diễn Ưng mắng.
“Đoạn này...” Vị đạo diễn có râu quai nón sờ sờ cằm, tua lại cảnh quay một lần nữa, ra chiều suy nghĩ.
Thư Sách
Hứa Tri Nam nhìn Lạc Thu với ánh mắt áy náy, thì lại nghe thấy đạo diễn Ưng đột nhiên vỗ tay, nhìn sang thầy biên kịch đang đứng bên kia rồi cười ha ha ha.