Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 232



 

 

 

Kiểu nhân vật này thường có tính cách hướng ngoại, chỉ cần diễn viên dám thể hiện thì hoàn toàn không khó.

Lạc Thu nhìn đóa hoa dành dành đang nở rộ. Khi đó, nếu nói cô có bao nhiêu yêu nghề diễn thì thật sự là không có. Đó chỉ là một công việc, một nghề nghiệp, là một nhiệm vụ phải hoàn thành để mưu sinh.

Cô chỉ là một nghệ sĩ hợp đồng, giải trí Thiên Quang cũng không giàu có đến mức mỗi nghệ sĩ đều được trang bị một trợ lý. Ngày thường đi diễn, cô mặc những bộ quần áo rộng rãi, tiện lợi, mang theo ghế xếp, ba lô và mũ lưỡi trai, trông cũng không khác gì các diễn viên quần chúng bình thường.

Lạc Thu cũng không cảm thấy có gì vất vả. Đời người, ai mà không phải bôn ba vì mấy đồng bạc lẻ? Huống hồ, so với những diễn viên quần chúng bình thường ngày nào cũng phải đăng ký để giành vai, việc cô được công ty ký hợp đồng, được sắp xếp vai diễn đã là đủ may mắn rồi.

Diễn viên, nghệ sĩ, cũng chỉ là một công việc như bao công việc khác, một nghề để duy trì cuộc sống.

Nhưng sau khi trở lại thế giới này, qua vài lần đóng vai khách mời và cả kịch bản 《Nữ Thương》 trước mắt, đã mang đến cho Lạc Thu một cảm nhận khác hẳn so với trước đây.

Bây giờ, việc đọc kịch bản và nhập vai đối với Lạc Thu có thể nói là dễ như trở bàn tay. Những ký ức xuyên nhanh tuy không còn, nhưng chúng lại hóa thành những mảnh vụn, giống như những tia sáng lóe lên, hoặc là về thời đại, hoặc là về bối cảnh, hoặc là về thân phận và nghề nghiệp đã từng có, luôn có thể tìm thấy một chút điểm chung với kịch bản.

Những va chạm nho nhỏ ấy vẫn còn vương lại trong tim.

Dường như, cô ngày càng yêu thích cảm giác này.

Không chỉ là một công việc mưu sinh, mà khi kịch bản ở trong tay, phác họa ra nhân vật và thế giới trong đầu, dường như đã trở thành một loại bản năng khắc sâu trong xương cốt.

Dù khác với những lần xuyên nhanh trước đây, nhưng Lạc Thu lại cảm thấy đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

Những kịch bản và nhân vật hoàn toàn mới, mỗi một lần lại là một sự giao thoa và va chạm mới mẻ.

Cô biết rõ đây là diễn xuất, và mỗi lần nhập vai, cô đều có thể nhanh chóng thoát vai, trở về với chính mình.

Ở phòng làm việc xem kịch bản đến trưa, tới giờ cơm, Lạc Thu và chị Lộ dứt khoát đi thẳng xuống nhà ăn của công ty.

Thư Sách

“Em bao lâu rồi chưa ăn ở nhà ăn? Giờ cơm chắc là không ít người đâu. Công ty có vài lính mới còn chưa gặp em, lát nữa có khi lại đến chào hỏi đấy.”

Trên đường ra thang máy, chị Lộ nói với Lạc Thu.

Vừa đến cửa thang máy, họ đã gặp ngay Tần tổng với hốc mắt đỏ hoe, tay còn đang cầm một tờ khăn giấy lau mặt, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

Khóe môi chị Lộ giật giật: “Sao hôm nay lại xem phim từ sáng thế?”

Tần tổng nói chuyện vẫn còn giọng mũi nặng trịch: “Tối qua tôi thức đêm ở công ty xem, vừa mới xem hết tập mới nhất.”

Vẻ mặt Tần tổng có chút buồn bã, thất vọng: “Tập tiếp theo phải đợi đến tuần sau, mà bản xem trước trả phí cũng xem hết rồi.”

Cùng nhau vào thang máy, Lạc Thu thấy chị Lộ đưa tay sửa lại mái tóc xoăn và quần áo cho Tần tổng, cô khẽ nhướng mày, bên tai nghe Tần tổng đang càm ràm với chị Lộ về việc nam chính trong bộ phim bi lụy vừa xem xong ngốc đến mức nào, tức đến đau cả gan.

Vị Tần tổng này của công ty, tuy trông có vẻ là một phú nhị đại ăn chơi, siêu xe biệt thự thứ gì cũng mua, nhưng lại không hút t.h.u.ố.c uống rượu. Ngày thường ngoài việc ăn uống với bạn bè, anh ta chỉ ru rú trong văn phòng công ty, xử lý xong công việc là lại xem TV cày phim, mà thể loại yêu thích nhất lại là phim bi lụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe nói, ước nguyện ban đầu khi Tần tổng sáng lập giải trí Thiên Quang chính là muốn tìm được nam nữ chính hoàn hảo trong lòng mình, để tạo ra một bộ phim truyền hình mà bản thân ưng ý.

Chỉ là, trước đây Tần tổng cứ khăng khăng tìm người viết kịch bản, quay phim theo ý mình, kết quả là lỗ sấp mặt.

Tần tổng đ.á.n.h trận nào thua trận đó, nhưng càng thua lại càng hăng. Có tiền cũng không chịu nổi kiểu tiêu pha như vậy, nên từ đó đã bị chị Lộ ra lệnh cấm, chỉ có thể ngày ngày tiếc nuối ngồi cày phim.

Nhà ăn của công ty giải trí, ức gà, thịt bò, cơm giảm cân, salad, ngô, bánh mì nguyên cám là những món được chuẩn bị nhiều nhất. Giữ dáng là môn học bắt buộc của các nghệ sĩ.

Lạc Thu, chị Lộ và Tần tổng lại không có hứng thú với các món ăn kiêng trên quầy. Họ chọn bốn món xào nhỏ, một phần canh và cơm rồi ngồi vào một góc trong nhà ăn.

Giải trí Thiên Quang, ngoài nghệ sĩ ra thì nhân viên bình thường cũng không ít. Tuy nói là công ty hạng ba, nhưng đó là khi so sánh với những ông lớn như Gia Diệp hay Tinh Diệu.

Lạc Thu hiếm khi đến nhà ăn công ty, vừa cùng chị Lộ bước vào đã nhận được không ít ánh mắt đ.á.n.h giá của các đồng nghiệp. Lúc lấy cơm cũng có người đến chào hỏi.

“Chào Tần tổng, chào chị Lạc Thu, chào chị Lộ. Em là Dung Dữ Mặc, nghệ sĩ mới ký hợp đồng của công ty ạ.”

Lạc Thu vừa ngồi vào chỗ đã thấy một chàng trai trẻ tuổi với gương mặt tươi cười bước tới.

Cậu có mái tóc xoăn màu hạt dẻ hơi rối mà vẫn đẹp, gương mặt trắng nõn, đôi mắt nai cong cong, khi cười để lộ chiếc răng nanh đáng yêu, giống như một chú cún lớn, cả người toát ra vẻ thân thiện.

Các nghệ sĩ trong cùng công ty có khi sẽ gọi nhau là sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội, nghe thân thiết hơn so với cách gọi anh X, chị Y thông thường.

Giơ tay không đ.á.n.h người mặt cười, dù sao cũng là nghệ sĩ của công ty mình. Tần tổng qua loa gật đầu: “Chào cậu.” Lạc Thu cũng chào lại: “Chào cậu, sư đệ Dung.” Chị Lộ cũng gật đầu với cậu ta.

Chào hỏi xong, cậu ta liền biết ý mà rời đi. Lạc Thu vừa ăn cơm, vừa tiếp tục nghe Tần tổng càm ràm về bộ phim bi lụy.

Anh ta vừa xem vừa khóc, khóc xong lại phải tìm người để càm ràm, càm ràm xong lại xem tiếp, đúng là hết nói nổi.

Những ánh mắt nhận được lúc ăn cơm ở phim trường còn nhiều hơn bây giờ, huống hồ đây lại là công ty của mình. Những ánh nhìn đổ dồn về phía Lạc Thu trong nhà ăn không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến cô.

Ăn no rồi, Lạc Thu mở điện thoại ra đọc tin nhắn, thì thấy ảnh chụp bữa trưa đúng giờ của Diệp Tri Dật đã được gửi đến.

Trước khi ăn cơm, cô đã tiện tay chụp ảnh gửi cho Diệp Tri Dật. Thấy anh gửi lại tin nhắn mới:

【Diệp tổng】: Là nhà ăn của Thiên Quang à? Trông cũng không tệ.

Ngón tay Lạc Thu khẽ lướt trả lời: “Lâu rồi không đến nhà ăn, tay nghề của đầu bếp lại tiến bộ rồi.”

【Diệp tổng】: Khi nào rảnh hãy đến thử tay nghề của đầu bếp ở nhà ăn Gia Diệp, hương vị chắc chắn không kém Thiên Quang đâu.

Lạc Thu bật cười, đây là tính hiếu thắng kỳ quặc gì vậy?

Tuy nhiên, nhìn những tấm ảnh Diệp Tri Dật gửi, mỗi lần món ăn đều có chút khác biệt, mà món nào trông cũng đầy đủ sắc hương, cô quả thật rất muốn nếm thử.

...

Tại trụ sở của chương trình 《Gặp Lại Thời Xưa》,

Lão Trương đã ủ rũ suốt ba ngày nay.