Chỉ là nến mà tổ chương trình mang đến là loại nến đỏ mộc mạc nhất, thắp lên trong nhà lại mang đến một cảm giác ấm cúng, sâu lắng.
Đêm nay, Lạc Thu chuyển sang gian nhà chính ngủ cùng Mộc Uyển và Anna trên giường đất, bên cạnh là ngọn nến đang cháy.
“Các chị ơi, nơi này sẽ không có sạt lở hay động đất gì đó chứ ạ?”
Trong chăn, dù trong phòng rất oi bức, nhưng Anna vẫn đắp chăn lên người.
Khi ở thành phố, trời mưa to rất ít khi phải lo lắng điều gì. Chỉ cần cửa sổ không bị dột, trong nhà có đồ ăn thức uống, thì cứ kéo rèm lại, ngủ một giấc đến sáng là xong.
Nhưng ở vùng núi nông thôn, người ta lại phải suy nghĩ nhiều hơn một chút. Liệu có bị lũ lụt không? Có bị sạt lở đất đá không? Có xảy ra động đất không? Ngôi nhà cũ này có chịu được sự tàn phá của mưa to mà không bị dột không?
“Không đâu Anna, lúc nãy lão Trương chẳng phải đã nói rồi sao, thôn Nam Sơn này là một vùng đất phong thủy tốt, chưa từng xảy ra tai họa nào cả.”
Mộc Uyển lên tiếng an ủi.
Trước đây khi quay phim ở vùng nông thôn Tây Bắc hay Tây Nam, Mộc Uyển đã từng thật sự gặp phải động đất và sạt lở đất. Tổ chương trình lúc đó chuẩn bị không đủ, nhưng may mà mọi người đều không sao, chỉ có thiết bị là bị tổn thất không nhỏ.
Trận mưa to ở thôn Nam Sơn hiện tại, so với lần đó trong ký ức của Mộc Uyển, vẫn còn kém hơn một chút.
“Vâng.” Anna “Vâng” một tiếng, cằm tựa lên gối, ngẩng đầu nhìn mấy ngọn nến đang cháy trong nhà.
“Nến của chúng ta sẽ không gây cháy chứ ạ?”
Những cây nến đỏ thon dài lập lòe tỏa ra ánh sáng le lói trong căn phòng tối đen. Tia lửa nhỏ ấy lại khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
“Yên tâm, không đâu Anna. Lát nữa chờ em ngủ rồi, chúng ta thổi tắt nến đi là được.”
Lạc Thu lúc này cũng lên tiếng an ủi.
Anna ngủ ở giữa hai người, lập tức cảm thấy an toàn vô cùng.
“Chị Lạc Thu?” Cô bé đột nhiên gọi Lạc Thu.
“Ừ?” Lạc Thu mắt lim dim đáp lại.
“Ngày mai chúng ta ăn sáng món gì ạ?”
Quả nhiên, vừa mở miệng đã đúng phong cách của Anna.
Chỉ nghe thấy Mộc Uyển bật cười: “Bây giờ em đã lo đến chuyện ăn sáng ngày mai rồi à?”
Anna chu môi: “Không biết tổ chương trình có mang cơm đến không. Tối nay mưa to như vậy, có khi họ bận không qua được, cũng không biết đồ ăn có bị hỏng không nữa.”
“Chị Mộc Uyển không biết đâu, em về là lại bị yêu cầu giảm cân, phải ăn rau. Chỉ có ở đây mới được ăn thỏa thích. Chị xem em có mập đâu, em lại không phải động vật ăn cỏ.” Cô bé lẩm bẩm một câu. Nhân lúc mất điện không có livestream, cô được một phen tha hồ càm ràm.
“Em cũng không có sở thích gì khác, chỉ là thích ăn một chút thôi. Nếu không được ăn thì còn gì là ý nghĩa nữa. Hơn nữa em về nước cũng chưa được bao lâu, còn nhiều nơi chưa được đi, nhiều món ăn chưa được thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Những món chị Lạc Thu nấu, đều là lần đầu tiên em được ăn đó.”
Vừa nhắc đến chuyện ăn uống, Anna lập tức biến thành một cô bé lắm lời, nói không ngừng nghỉ.
“Nước cà chua dầm đường ngon thật sự luôn á, sao lại có món vừa đơn giản vừa ngon như vậy chứ. Nhưng mà em về nhà mua cà chua lại chẳng có vị gì cả.” Cô bé thở dài.
Trong lúc các cô gái đang mở tiệc trà đêm trong phòng, thì phòng của các chàng trai cũng đang trò chuyện.
Tào Kim và Cao Minh Dục đang nói chuyện câu được câu chăng. Diệp Hạo Dương, người vốn luôn thích xen vào, lại hiếm khi im lặng, không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người.
Lúc này, anh không phải đang nghĩ về chuyện “xã chết” ban ngày, mà là chuyện trong trò “Thật hay Thách” buổi tối.
Anh vẫn đang suy nghĩ về những lời của Lạc Thu và Cao Minh Dục.
Rồi lại nghĩ đến những lời mà anh cả đã từng nói với mình.
Nếu, nếu mình không có một gia thế tốt, một người anh cả tốt, không được bao bọc kỹ càng khi bước vào giới giải trí, liệu mình có gặp phải những chuyện như chị Lạc Thu và sư huynh Cao không?
Trước đây mình lại cứ ngây ngô tin vào những điều đó.
Người khác đối tốt với mình, nói những lời nịnh hót, chủ động bắc thang cho mình leo, dù mình có làm gì cũng có người đứng ra hòa giải. Anh giống như chưa bao giờ sai, làm gì cũng đúng.
Từ nhỏ đến lớn, nếu không có anh cả và chị Lạc Thu thẳng thắn với anh, có lẽ Diệp Hạo Dương sẽ mãi mãi chỉ nghe theo lời nói từ một phía.
Việc quen biết Thẩm Vấn Thiên và Vân Tình Nhi là trong một lần hoạt động tình cờ. Hai người họ đối xử với anh vô cùng nồng hậu, lại rất chiếu cố anh, để lại cho anh một ấn tượng vô cùng tốt, đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ.
Khi biết được scandal “chen chân” của chị Lạc Thu, rồi sau đó lại cùng tham gia chương trình 《Gặp Lại Thời Xưa》, Thẩm Vấn Thiên đã gửi cho anh vài câu đầy ẩn ý, đại loại như “cẩn thận bị Lạc Thu bám vào để ké fame”. Anh lại càng thêm chán ghét, còn nghĩ phải thay Thẩm Vấn Thiên và Vân Tình Nhi trút giận.
Kết quả, mình chẳng qua chỉ là một con d.a.o trong tay người khác, bị lừa gạt bởi dăm ba câu nói, đầu óc nóng lên là hành động, người khác nói gì tin nấy, chưa bao giờ chịu suy nghĩ cẩn thận.
Anh thật là, vừa đần, vừa ngốc, tự cho là đúng, tính tình lại xấu, không biết trời cao đất dày, không có gia đình chống lưng thì chẳng là gì cả!
Diệp Hạo Dương trùm chăn qua đầu, mặc kệ sự oi bức trong nhà. Cao Minh Dục và Tào Kim vẫn đang nói chuyện, nhưng anh không nghe thấy gì cả.
Diệp Hạo Dương khẽ đạp chân vào chăn, như thể đang tự giận chính mình, tự đá chính mình.
Sau này, anh phải kiên quyết quản cho tốt cái miệng của mình, không nói lung tung, bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ ít nhất ba lần trong đầu, hỏi qua ý kiến của anh cả mới được, làm một người có não.
Nhưng sai lầm đã phạm, chuyện sai đã làm, vĩnh viễn không phải một câu “xin lỗi” nhẹ bẫng là có thể xóa nhòa.
Dù là người nhà, anh cả cũng đã làm rất nhiều để giúp anh xin lỗi. Anh cũng đã tạ tội với chị Lạc Thu, nhưng như vậy là chưa đủ, vẫn chưa đủ. Đó là người nhà làm, chứ không phải do chính anh làm.
Dù sao thì, sau này anh chính là tiểu đệ số một dưới trướng của chị Lạc Thu.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, miên man, Diệp Hạo Dương bất giác ngủ thiếp đi.
Đêm dài, các vị khách mời ở thôn Nam Sơn dần chìm vào giấc ngủ say, mưa to cũng đã ngớt.
Chỉ là không có điện, không có mạng, không có đồ điện tử, tất cả đều phải dựa vào đồ dự trữ của tổ chương trình. Ngay cả chính tổ chương trình lúc này cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài ngược lại đã trở thành khúc ru ngủ tuyệt vời nhất.
Thư Sách