Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 275



 

 

 

“Chị Lạc Thu, sáng mai là ăn được rồi đúng không ạ?” Diệp Hạo Dương hỏi dò.

Lạc Thu gật đầu: “Được chứ, chờ nguội rồi bỏ vào tủ lạnh ướp, sáng mai trước khi đi mọi người có thể ăn.”

Món anh đào đóng hộp đã làm xong, mọi người lại hoàn thành thêm một việc, ai nấy đều cảm thấy có chút mệt mỏi, rửa mặt xong liền chuẩn bị ai về phòng nấy đi ngủ.

Buổi livestream của tập 5 tối nay sắp kết thúc. Máy quay trong nhà được phủ một tấm vải đen, các khách mời chìm vào giấc ngủ, những khán giả lưu luyến cũng rời khỏi phòng livestream.

Tuy nhiên, sau khi rời khỏi phòng livestream, vẫn có không ít cư dân mạng tiếp tục thảo luận trên Weibo về vài chủ đề: về Lạc Thu, về Cao Minh Dục, về tập tiếp theo của chương trình, và về cả Anna và Diệp Hạo Dương.

Buổi livestream ngắn ngủi hai ngày của tập 5 lại có nhiều điểm nhấn hơn bất kỳ tập nào trước đây!

Không chỉ những khán giả cũ của chương trình, mà vì tính đặc thù của tập này, số lượng người xem livestream đã lại một lần nữa lập kỷ lục mới.

Một đêm ngủ yên, sáng sớm tinh mơ, Đỏ Thẫm lại đúng giờ cất tiếng gáy báo thức.

Các khách mời trước tiên là bừng tỉnh, theo phản xạ định lao ra khỏi chăn, nhưng sau khi nhìn đồng hồ, ngồi dậy định thần lại một chút, nhớ ra hôm nay không có livestream, bèn trùm chăn qua đầu, bịt tai lại ngủ tiếp.

Chỉ là ngủ chưa được bao lâu, cũng không biết là mấy giờ sáng, lại nghe thấy tiếng động ngoài sân.

“Cục cục tác ——”

“Ò ó o ——”

“Cạp cạp cạp ——”

Trong chốc lát, quả thực là đủ thứ âm thanh hỗn tạp, nghe mà ngẩn cả người.

Diệp Hạo Dương mơ màng mở mắt: “Tiếng gì vậy? Đỏ Thẫm không phải đã gáy xong rồi sao? Sao vẫn còn kêu?”

Cao Minh Dục nhắm mắt ngồi dậy, anh sờ đầu: “Sao cảm giác giống như trong chương trình ‘Thế giới động vật’ vậy.”

Các khách mời nam mở cửa phòng, liền thấy Mộc Uyển cũng đang ngáp dài bước ra: “Không phải tổ chương trình lại giở trò gì với chúng ta đấy chứ?”

Mở cửa lớn, vén rèm lên, nhìn thấy cảnh tượng ngoài sân, các khách mời đồng loạt kinh ngạc.

Thư Sách

Sáu chú gà “thổ dân” không biết đã chui ra khỏi chuồng từ lúc nào thì không nói làm gì, nhưng vịt với ngỗng ở đâu ra thế này?

Gà, vịt, ngỗng, lúc này đang trình diễn một cuộc rượt đuổi trong sân của Tiểu Viện Nhặt Ánh Sáng.

Anna há to miệng: “Mấy con này ở đâu ra vậy ạ?”

Tào Kim cũng không thể tin nổi: “Chúng ta sắp đi rồi, tổ chương trình lại mang thành viên mới đến nhà sao?”

“Không đúng, sao em nghe ngoài cửa vẫn còn có tiếng động?” Tai Cao Minh Dục khẽ động, như thể đã phát hiện ra điều gì đó.

Lạc Thu ra mở cửa lớn của sân, liền phát hiện ra nhiều thứ hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô hơi sững lại, rồi quay đầu gọi một tiếng: “Mọi người ra xem này.”

Trước cổng lớn, có những con gà được nhốt trong lồng, bên cạnh còn có những chiếc lồng sắt trống không.

Rất rõ ràng, mấy “thành viên phạm tội” đang ở trong sân chắc chắn đều đã trốn ra từ đây.

Ngoài ra, còn có những giỏ trứng gà được bọc kỹ bằng vải vụn, những cái hũ không biết đựng gì, và cả những túi ni lông đựng rau củ tươi rói, trên lá còn đọng sương, chưa kể đến những thùng trái cây đã được đóng gói cẩn thận, và cả những chiếc bánh rán nóng hổi vừa mới ra lò!

“Có cô Tấm hiện về giúp đỡ sao?” Anna ngây người nhìn đống đồ trước cổng.

Lạc Thu ôm trán: “Chắc là bà con biết chúng ta hôm nay phải đi nên đã mang đến. Phải đi tìm lão Trương và tổ chương trình qua đây, cửa chắc có máy quay, để xem phải làm sao với mấy thứ này.”

Sau khi gọi lão Trương và Tiểu Vương qua xem, mọi người cùng nhau vào phòng điều khiển để xem lại camera.

Như thể đã hẹn trước, từ 5 giờ sáng, trước cửa Tiểu Viện Nhặt Ánh Sáng đã có người đến. Các cô chú, anh chị trong làng rón rén, người thì mang đến một giỏ trứng gà, người thì mang đến hũ trứng vịt muối nhà làm, người thì trói một con gà ta mang đến, cứ thế người này đến người khác, lặng lẽ mang đồ đến.

Dường như vì sợ làm họ thức giấc, lại sợ bị phát hiện rồi họ không nhận đồ, nên người mang gà, vịt, ngỗng đến sau cùng, trèo lên tường ngó đầu vào trong sân, sau đó ném lồng sắt xuống rồi bỏ chạy.

Mộc Uyển dụi khóe mắt, Diệp Hạo Dương cố gắng chớp mắt lia lịa. Sống mũi cay cay, tự dưng lại có cảm giác muốn khóc.

Buổi livestream hỗ trợ nông dân ngày hôm qua, các thôn dân cứ thấy máy quay là né đi rất xa.

Ngoài buổi giới thiệu trái cây lúc sáng sớm có chủ vườn và bí thư trong làng cùng lên giới thiệu, thì sự tiếp xúc giữa các khách mời và bà con trong làng cũng rất hạn chế.

Ghi hình năm tập, lăn lộn trên mảnh đất của làng, làm việc, vào nhà dân làm nhiệm vụ, ăn cơm, nói ra cũng đã gây không ít phiền phức.

Nhưng quan niệm đúng sai, phải trái thuần phác của những người dân trên mảnh đất này lại đơn giản như vậy.

Giống như câu thơ Nhạc Phủ được lưu truyền ngàn năm trước đã nói:

“Đáp lại quả đào, xin tặng ngọc Quỳnh Dao.”

Cứ thế đời đời tương truyền, chảy xuôi trong huyết mạch.

Có ơn, ắt báo.

Anh tốt với tôi, thì tự nhiên tôi cũng sẽ tốt lại với anh.

Đối với các khách mời, một ngày ghi hình chương trình, dù livestream cái gì cũng là công việc phải hoàn thành. Nhưng đối với những người dân ở thôn Nam Sơn này, doanh số bán hàng của một ngày đã mở ra một nguồn tiêu thụ mới, một thị trường mới, một hướng đi mới.

Đưa trái cây của núi rừng đi ra ngoài!

“Đồ đạc, mọi người cứ nhận đi? Dù sao chúng ta có xe có thể mang về. Tôi mà dám mang trả lại, có khi lại bị các cụ ông, cụ bà vác gậy ra vây đ.á.n.h mất.” Lão Trương sụt sịt mũi nói.

Đồ bà con mang đến thật sự là quá nhiều, mà rõ ràng, rất nhiều thứ không thể mang lên máy bay được.

“Gà, vịt, ngỗng cũng không mang đi được? Đây đâu phải thú cưng?”

“Trứng gà có bị vỡ không? Còn cả hũ trứng vịt muối nữa?”

Sau một hồi bàn bạc luống cuống tay chân, các khách mời cất bánh rán vào người, trứng gà xếp vào thùng, rau dưa đóng gói rồi lên xe khách về Ninh Thành. Những con vật sống còn lại thì phải đi xe của tổ chương trình về sau.

Lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe khách quen thuộc, nhưng lần này tâm trạng của các khách mời đều có chút khác thường.