Sầm Vu Tâm luyên thuyên một hồi, Lạc Thu chỉ gật đầu. Lần trước đi cô cũng nhận được mấy tấm danh thiếp, nhưng quả thật vẫn chưa đến Tế Hòa Đường lần nào.
Nghĩ đến vấn đề sức khỏe của Mộc Uyển, nhất là lần bị đến kỳ trong chương trình, đúng là nên điều dưỡng một thời gian.
Đang nói chuyện, Lạc Thu thấy Diệp Hạo Dương đang điên cuồng vẫy tay về phía các cô. Không biết từ lúc nào, hai đứa nhỏ đã nhập bọn với Tần tổng và Diệp Tri Dật.
"Gọi chúng ta qua đó đấy, đi, qua xem sao, để bé con nhà chúng ta nhận mặt mọi người luôn."
Lạc Thu bế bé con qua, liền thấy Diệp Hạo Dương đang kích động "tố cáo": "Chị Lạc Thu, em nói em muốn nhảy việc sang Thiên Quang mà Tần tổng với chị Lộ không chịu nhận em!"
Khóe miệng cô giật giật. Đây là đang nói chuyện gì vậy, sao lại nhắc đến việc Diệp Hạo Dương muốn nhảy việc sang Thiên Quang? Cây đại thụ nhà mình thì không dựa, lại chạy tới đây. Thiên Quang thật sự không chứa nổi "con hươu ngốc" này.
"Nhảy việc qua làm gì? Nói trước, phòng làm việc của tôi không nhận đâu." Cô bế bé con lại gần, Diệp Tri Dật lập tức đẩy một chiếc ghế đẩu tới. Lạc Thu thuận thế ngồi xuống, đặt bé con lên đùi.
Tần tổng vênh váo đắc ý: "Nghe thấy chưa, tôi nói không tính, là Lộ Nhất Thuần và Lạc Thu không nhận đấy. Cứ ngoan ngoãn làm dưới trướng anh cậu đi."
Lông mày Diệp Hạo Dương nhíu cả lại: "Yêu cầu của em không cao, hợp đồng hạng A, hạng A thì thế nào?"
Chị Lộ cười khẩy, Tần tổng thì ngoẹo đầu qua lại, nhìn Diệp Tri Dật, điên cuồng ra hiệu bằng mắt, ý bảo "còn không mau quản thằng em ngốc của cậu đi?".
Diệp Tri Dật hoàn toàn không xen vào, chỉ ngồi bên cạnh Lạc Thu đối diện với bé con, làm như không nghe thấy gì.
Diệp Hạo Dương chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình chủ động xin việc lại bị từ chối: "Hạng B, hạng B được chưa? Em chỉ cần hợp đồng hạng B thôi."
Diệp Tri Dật cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc một cái: "Cũng biết tự lượng sức mình."
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Lạc Thu cũng phải quay đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: "Là có ý gì?"
Thật sự muốn để Diệp Hạo Dương chạy sang Thiên Quang, rồi cho hợp đồng hạng B à?
"Hợp đồng xếp hạng nghệ sĩ của nó ở Gia Diệp cũng là hạng B." Diệp Tri Dật đẩy gọng kính vàng, không chút nể nang.
Cậu hai nhà họ Diệp mà hợp đồng ở công ty nhà mình lại là hạng B ư? Ánh mắt Lạc Thu không giấu nổi vẻ kinh ngạc, huống chi là những người khác.
Tin tức này thật sự quá mức bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại kỹ, với tác phong của Gia Diệp và Diệp Tri Dật, hình như họ thật sự có thể làm ra chuyện này.
"Ối dào Lão Diệp, hổ dữ không ăn thịt em trai à!" Tần Tây Lâu lập tức vỗ vai Diệp Tri Dật tỏ vẻ khâm phục.
Diệp Tri Dật ra tay gạt phắt tay Tần Tây Lâu đi. Anh cảm thấy thằng em ngốc của mình và Tần Tây Lâu mới nên là người một nhà. Nếu gửi nó sang Thiên Quang, với tác phong sấm rền gió cuốn của Lộ Nhất Thuần và một Lạc Thu toàn ưu điểm, nó chưa học được gì đã bị Tần tổng dẫn đi sai đường mất.
Anh bất đắc dĩ lên tiếng: "Hạng B là giới hạn rồi, năng lực của nó chỉ đến đó thôi."
Thư Sách
Anh không hề hạ thấp, chỉ là nói ra sự thật. Huống hồ trải qua chín kiếp, Diệp Tri Dật đã có đủ kinh nghiệm thực tiễn để hiểu rõ cái gì gọi là "cưỡng ép lăng xê sẽ bị trời phạt".
Có bao nhiêu năng lực thì hưởng bấy nhiêu, "đức không xứng với vị, ắt có tai ương".
"Với trình độ hát nhảy hiện tại của nó, hạng B là được rồi. Nếu nó chịu chuyển hình, tôi có thể miễn cưỡng nâng lên một bậc." Diệp Tri Dật lại đột nhiên chuyển chủ đề.
Chuyển hình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này của Diệp Tri Dật vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Diệp Hạo Dương là nghệ sĩ lưu lượng chuyên về hát nhảy, chuyển là chuyển đi đâu? Ca sĩ chuyên nghiệp, hay diễn viên, kịch nói, thậm chí là làm công việc hậu trường? Nghe ý của Diệp Tri Dật, chẳng lẽ hướng chuyển hình này có thiên phú cao hơn? Nên mới sẵn lòng đưa ra xếp hạng cao hơn?
Lẽ nào tên nhóc Diệp Hạo Dương này còn có tài năng đặc biệt nào mà mọi người chưa phát hiện ra sao? Trong thoáng chốc, tất cả những người có mặt đều bắt đầu suy tư, hình như không có mà?
Chỉ thấy Diệp Tri Dật nhìn thằng em "hươu ngốc" của mình, thong thả nói:
"Em có bao giờ nghĩ đến việc phát triển theo hướng nghệ sĩ hài chưa?"
Cái gì? Nghệ sĩ hài?
Diệp Hạo Dương lập tức la lên: "Anh!!!"
Đúng là anh ruột của cậu!
Nghe câu trả lời của Diệp Tri Dật, tất cả những người có mặt đều nghĩ lại biểu hiện của Diệp Hạo Dương trong chương trình trước đây.
Thật đừng nói, trên người cậu nhóc này ít nhiều cũng có chút "mầm mống" nghệ thuật hài hước, không lệch đi đâu được.
Thấy Diệp Hạo Dương tức thì xù lông, Lạc Thu cũng rất tán đồng mà gật đầu:
"Đúng là rất hợp."
Anna thì càng cười không ngớt. Diệp Hạo Dương nhìn một vòng những người đang cười mình, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đến Na Na cũng cười cậu! A!
Nếu cậu mà làm nghệ sĩ hài thì còn mặt mũi nào trước mặt Na Na nữa!
Lộ Nhất Thuần nhìn Diệp Hạo Dương, rồi lại nhìn theo ánh mắt cậu ta sang Anna đang cười trộm, bèn trêu chọc nói với Anna:
"Tiểu Na Na, bình thường em có thích xem video hài không?"
Anna đưa hai bàn tay mũm mĩm lên ôm má: "Có ạ, em rất thích xem tấu hài, cười không dừng được luôn."
"Em đặc biệt thích chương trình talk show của XX. Em còn xem cả tiểu phẩm, hài kịch nữa. Những người có thể mang lại niềm vui cho mọi người đều là người rất tốt ạ." Đôi mắt Anna sáng lấp lánh.
"Ở trong đoàn mọi người còn nói em rất hài hước, tuy em không thấy mình hài hước, nhưng nếu người khác vui vẻ, thì em cũng rất vui." Cô bé cong cong mày, nở một nụ cười ngọt ngào.
Diệp Hạo Dương vừa rồi còn mang vẻ mặt suy sụp, giờ phút này đột nhiên trở nên nghiêm túc, cả người bất động, dường như đang chìm vào suy tư, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng đổi nghề.
Và tất cả những điều này dĩ nhiên không thoát khỏi con mắt tinh tường của những người lớn xung quanh. Lạc Thu huých khuỷu tay vào cánh tay Diệp Tri Dật, ý bảo: "Thằng em ngốc của anh sắp 'cắn câu' thật rồi."
Bé con trong lòng Lạc Thu thì càng cười không ngớt, dường như cũng bị không khí tại hiện trường lây nhiễm.
"Có mệt không? Hay để tôi bế một lát?" Diệp Tri Dật nhìn bé con trong lòng cô, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi đang ngồi mà, mệt gì chứ?" Lạc Thu lắc đầu, nhưng bé con trong lòng cô lại ngọ nguậy xoay người, vươn tay về phía Diệp Tri Dật.
Diệp Tri Dật nhất thời có chút lúng túng: "Có phải tôi nói chuyện làm phiền đến bé không?"
Mộc Uyển và Sầm Vu Tâm ngồi bên cạnh không khỏi ngượng ngùng: "Không phải đâu."