Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 299



 

 

 

“Chẳng phải người ta hay nói, nhìn vào cách một người trang hoàng nhà cửa là có thể đoán được tính cách của họ sao? Vậy mà văn phòng của anh tôi, trời ơi, tôi chưa từng thấy nơi nào giống cái phòng khách sạn tiêu chuẩn cho khách công tác đến thế! Chẳng có lấy một món đồ cá nhân nào, lạnh lẽo y như con người anh ấy vậy, vừa tẻ nhạt vừa cứng nhắc, cái gì cũng phải răm rắp theo quy củ!”

“Tổng giám đốc nhà người ta còn có sở thích này kia. Người thì hút thuốc, uống rượu, còn anh tôi thì chẳng động đến, dĩ nhiên đó là chuyện tốt. Nhưng mà mấy ông phó tổng, mấy vị trưởng phòng ban còn biết đi đ.á.n.h golf, cưỡi ngựa, tham gia tiệc rượu, cắm trại, leo núi câu cá. Haizz, thật tình, tôi cũng chẳng biết anh tôi thích cái gì nữa. Chắc sở thích duy nhất của anh ấy là công việc, ngoài công việc ra thì vẫn là công việc. Nhạt nhẽo hết sức!”

“Từ nhỏ đến lớn chỉ là một con mọt sách chính hiệu. Trước khi đi làm thì ngày nào cũng học, sau khi đi làm thì ngày nào cũng cắm đầu vào công việc, không có lấy một chút thú vui nào trong đời.”

Diệp Hạo Dương đang lúc say sưa kể tội anh trai, hoàn toàn không hay biết Diệp Tri Dật đã quay lại và nghe không sót một chữ nào.

Diệp Tri Dật tỏ ra như không có gì, anh nhận lấy bát dứa từ tay Lạc Thu rồi đưa cho cô chiếc áo choàng thổ cẩm màu trắng.

Thấy bóng anh trai mình, Diệp Hạo Dương điếng người, vội ngẩng mặt nhìn trời, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi vội vàng đ.á.n.h trống lảng:

“Chị Lạc Thu, hôm nay chị đi một vòng, mọi người có tặng quà gì không?”

Lạc Thu cảm nhận được thoáng cảm xúc lướt qua trên người Diệp Tri Dật. Ánh mắt cô khẽ động, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Có chứ, nhưng tôi không thể nhận quà cá nhân nên mọi người đều tặng các sản phẩm của Gia Diệp như túi vải, móc khóa, ly nước này kia. Tiền trợ lý còn bảo sẽ gom cho tôi đủ bộ đồ dùng cho nhân viên đấy.”

Nghe vậy, Diệp Hạo Dương suýt thì sặc cười: “Trời, chị đi dọn kho hàng tồn cho tập đoàn đấy à!”

Cậu từng nghe nói công ty lại đặt sai số lượng, mấy món đồ lặt vặt bị thừa quá nhiều, đã phải phát cho nhân viên, thậm chí còn tặng kèm cả người nhà của họ.

Lại còn gom cho chị Lạc Thu đủ bộ nữa chứ! Nhân viên tập đoàn đúng là "có tài" thật!

“Hai người chơi xích đu đi, tôi ra vườn rau xem có gì không.” Lạc Thu xoay người đi về phía con đường nhỏ sau giàn xích đu. Ở đó có một tấm biển chỉ dẫn đến vườn rau của nông trại, nơi khách có thể tự tay thu hoạch.

Đến bên giàn dưa chuột, Lạc Thu dừng bước, đột nhiên ngồi xổm xuống, gạt nhẹ bông hoa dưa chuột nhỏ màu vàng nhạt.

“Diệp Tri Dật.” Cô đột nhiên gọi.

Diệp Tri Dật đã lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.

“Anh còn nhớ cuộc sống trước kia, khi tất cả những chuyện này chưa xảy ra không?”

Anh sững người. Trước khi tất cả xảy ra, đó là chuyện của bao lâu rồi?

Là trước cả lần trùng sinh đầu tiên.

Cuộc sống của anh lúc đó ra sao nhỉ?

Ký ức của chín kiếp cứ xoay vòng, chồng chéo lên nhau, không ngừng lặp lại một kết cục đã định.

Còn trước cả khi đó, anh cũng chỉ sống một cuộc đời lặp đi lặp lại như bây giờ: làm những việc cần làm, đi làm, làm việc, tăng ca, ở bên người thân, giải quyết những rắc rối nhỏ nhặt mà Diệp Hạo Dương thỉnh thoảng gây ra, ngồi trong văn phòng độc lập trên tầng 36 của trụ sở Gia Diệp, xử lý những công việc tưởng chừng khác nhau nhưng thực chất lại giống hệt nhau của tập đoàn thương mại khổng lồ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống như đã được định sẵn trong một quyển sách, một đường thẳng tắp đi đến cuối đời. Rồi đột nhiên, con đường đó đứt gãy, một cái hố sâu xuất hiện, khiến người ta rơi xuống và không thể nào leo lên được.

“Đi làm, làm việc, tăng ca, tan làm. Giống như lời Diệp Hạo Dương nói, tôi cứng nhắc, tẻ nhạt, là một kẻ cuồng công việc, không có cuộc sống riêng.” Diệp Tri Dật mím môi, giọng nói ẩn chứa một cảm xúc khác lạ.

Lạc Thu quay đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Vậy mục tiêu của anh là gì? Mục tiêu ngày trước ấy?”

Diệp Tri Dật suy nghĩ một lúc: “Chăm sóc người nhà, gánh vác gia nghiệp.”

Thư Sách

“Chỉ vậy thôi sao?” Lạc Thu nhìn thẳng vào mắt anh.

Giọng anh lạnh như ngọc.

“Có trách nhiệm với toàn thể nhân viên của tập đoàn, để họ có thể yên ổn làm việc tới lúc về hưu, và có trách nhiệm với xã hội.” Anh nói thêm hai câu.

Hàng mi Lạc Thu khẽ rung lên: “Vậy còn anh? Ngoài những điều đó ra, còn điều gì cho chính bản thân anh không?”

Mục tiêu của Diệp Tri Dật, không một câu nào là vì bản thân anh.

Qua lời của Diệp Hạo Dương, cô có thể đoán được phần nào môi trường trưởng thành của Diệp Tri Dật. Là con trưởng của nhà họ Diệp, không giống như cậu em trai được nuông chiều từ nhỏ, anh sinh ra đã mang trên vai kỳ vọng lớn lao, lớn lên bên cạnh ông bà, được cầm tay chỉ dạy, trưởng thành trong sự tự kiềm chế.

Mục tiêu của anh đã được định sẵn từ nhỏ, anh chỉ cần đi theo con đường đã vạch sẵn, tiến về phía trước, để trở thành một người kế vị đủ tiêu chuẩn.

Diệp Tri Dật im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đối với bản thân, là bồi dưỡng một người kế nhiệm phù hợp, rồi yên ổn về hưu.”

Lạc Thu khẽ mím môi. Cô cúi xuống, xiên nốt hai miếng dứa còn lại trong bát: “Vậy quyền anh và đua xe thì sao? Anh học chúng khi nào?”

“Đua xe là hồi cấp ba, còn quyền anh là sau khi tốt nghiệp và vào làm ở Gia Diệp.” Cổ họng Diệp Tri Dật khẽ động, anh không giấu giếm mà thành thật trả lời.

“Vậy ra, anh cũng đâu phải không có cuộc sống riêng. Chỉ là cậu ấy không biết, họ không biết mà thôi.” Giọng Lạc Thu rất bình tĩnh.

Diệp Tri Dật “Ừm” một tiếng, rồi nghe cô ngước lên hỏi tiếp:

“Tại sao không nói ra?”

Bất kể là đua xe hay quyền anh, đó đều là những cách để giải tỏa áp lực và cảm xúc. Anh ấy cũng đâu phải người sinh ra đã lạnh lùng, chuyện gì cũng không để trong lòng. Đua xe là từ hồi cấp ba, hẳn là do áp lực học hành hoặc chuyện gì khác. Quyền anh là sau khi vào Gia Diệp, có lẽ cũng có những lúc anh cảm thấy gánh nặng trên vai quá sức chịu đựng.

“Không cần thiết phải nói, tôi có thể tự mình giải quyết. Mọi chuyện đều đã qua rồi.” Anh khẽ nhíu mày. Áp lực từng như núi lớn trong lòng, giờ đây đã nhẹ nhàng trút bỏ được rồi.

Hơn nữa, anh đã quen với việc một mình nuốt xuống tất cả.

Lạc Thu nhìn anh. Diệp Hạo Dương tính tình thẳng như ruột ngựa, chắc từ nhỏ đến lớn ở bên ngoài có chịu thiệt thòi gì, dù chỉ là ngã trầy da, cũng sẽ về nhà khóc lóc kể lể, nhịn không nổi mười lăm phút.

Còn người đàn ông trước mặt cô đây, lại là kiểu người nén tất cả vào lòng, một mình gồng gánh, một mình thầm lặng tiêu hóa mọi chuyện, tự mình chữa lành vết thương. Anh chỉ nói chuyện tốt, không bao giờ than thở, quá mức “biết điều”, quá mức nội tâm, và dĩ nhiên, cũng quá mức bướng bỉnh.

Tính cách hai anh em họ, đúng là một trời một vực.

Cô và anh rất giống nhau. Vì giống nhau, và cũng vì những trải nghiệm tuy tương đồng mà lại khác biệt, nên đôi khi có những lời không cần phải nói ra, chỉ một ánh mắt cũng đủ để thấu hiểu, thậm chí là nhận ra những biến đổi cảm xúc nhỏ nhất mà người khác không thể nào phát hiện.