Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 311



 

 

 

【Trời đất ơi, một quỷ sai đã bị hạ gục, nhưng Lạc Thu cũng kẹt trên mái nhà rồi, làm sao xuống bây giờ?】

【Cuối cùng cũng thấy được cảnh trực tiếp rồi, cảm động rơi nước mắt. Anh quay phim ơi, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, từ giờ cứ để máy bay không người lái theo chị Thu là đủ rồi, về sớm thôi!】

Thấy bàn tay của Bạch Vô Thường sắp chạm được vào mái ngói, chiếc mũ chóp cao của hắn cũng đã nhô lên hẳn, Lạc Thu thở dài một tiếng:

“Anh bạn à, có cần phải vậy không?”

Cuối cùng thì toàn bộ khuôn mặt của Bạch Vô Thường cũng xuất hiện dưới ống kính máy bay không người lái. Và đúng lúc này, Lạc Thu bắt đầu hành động.

Đầu tiên, cô vẫy tay với máy bay không người lái rồi nghiêm túc nói:

“Thực hiện bởi người có chuyên môn, động tác nguy hiểm, không có đồ bảo hộ xin đừng bắt chước nhé!”

【?? Ý gì vậy?】

【Trời ạ, Lạc Thu định làm gì thế, không lẽ định nhảy lầu thật sao! A a a!】

Mái tóc dài của cô được buộc cao gọn gàng. Cô nhún chân thử độ vững của mái ngói, trông như đang lấy đà, rồi nhẹ nhàng lao đi dọc theo mái hiên. Sau đó, cô tung mình bay thẳng sang mái ngói tầng hai của tòa nhà bên cạnh.

Vị trí của tửu lầu này không phải do Lạc Thu tùy tiện chọn.

Nó là tòa nhà đầu tiên trên con phố chính, nằm san sát với những ngôi nhà khác. Khoảng cách giữa nó và tòa nhà bên cạnh chỉ rộng chừng nửa mét, chẳng cần bắc ván cũng có thể dễ dàng nhảy qua.

Bạch Vô Thường, người vừa mới chạm được tay lên mái nhà, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, vội vàng hét lớn: “Lạc Thu chạy sang khách điếm bên cạnh rồi, mau đuổi theo!”

Câu này dĩ nhiên là để gọi đồng bọn quỷ sai còn đang ở trong phòng tầng hai.

Thế nhưng, hắn vừa dứt lời thì màn trình diễn parkour của Lạc Thu vẫn chưa kết thúc.

Thân hình cô thoăn thoắt di chuyển trên những mái nhà, tiếp tục lao về phía trước, bật nhảy liên tục, nhanh như bay.

Lạc Thu mặc bộ đồ thể thao hai màu đen-đỏ của nhà tài trợ, tóc buộc đuôi ngựa cao, bay lượn trên không trung. Nhìn từ xa, cô chẳng khác nào một nữ hiệp áo gấm đi trong đêm của các bộ phim cổ trang.

【Đây là... khinh công?】

【Nữ hiệp đời thực đây rồi, xin tại hạ một lạy!】

Sau một màn parkour qua các mái nhà, với máy bay không người lái bám theo sát gót, Lạc Thu rẽ sang một hướng khác rồi ngoái lại nhìn.

Ừm, cả Bạch Vô Thường và tên quỷ sai kia đều đã biến mất không dấu vết. Mười phút truy đuổi cũng sắp kết thúc rồi, cô có thể tạm thời xuống mặt đất lánh nạn.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô lại reo lên.

Lạc Thu dừng bước, lấy điện thoại ra xem. Là Diệp Hạo Dương gọi.

Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào thét lạc cả giọng, hổn hển cầu cứu:

“Cứu em với chị ơi!”

“Em đang bị một đám quỷ rượt!”

Cái quái gì vậy? Bị quỷ rượt? Trong trò chơi này, phe quỷ không phải là yếu nhất sao? Diệp Hạo Dương dù là thiên sư hay tà tu thì cũng không lý nào lại bị quỷ đuổi g.i.ế.c được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Thu nhíu mày hỏi: “Cậu là thân phận gì mà lại bị quỷ đuổi?”

“Em là quỷ, và em đang bị quỷ NPC đuổi giết.”

“Nếu em là thiên sư hay tà tu thì đã chẳng sợ đám quỷ NPC này rồi!”

“Em đang tìm thông tin trong một nơi gọi là Hoa phủ. Chỗ đó rộng quá nên em cứ đi loanh quanh trong sân tìm manh mối, nhặt được một món đạo cụ. Hết thời gian an toàn, em vội tìm một căn phòng để trốn. Trong phòng không có quỷ sai, nhưng lại có một con quỷ nữ. Cô ta đúng là chủ nhân của món đạo cụ đó, rồi bắt em phải thành thân với cô ta. Em không đồng ý, thế là không biết từ đâu một đám quỷ lao ra bắt em!”

Diệp Hạo Dương vừa chạy thục mạng vừa thở dốc nói qua điện thoại.

“Giờ em chỉ dám chạy vòng vòng trong sân thôi, sợ chạy ra ngoài lại gặp quỷ sai. Mà lát nữa dù hết giờ truy đuổi thì cổng chính của phủ cũng bị quỷ canh rồi, em không ra được!”

Hoa phủ? Lạc Thu định thần lại, từ trên mái nhà nhìn về phía một dinh thự ở khúc quanh con phố.

Nghe Diệp Hạo Dương nói, có vẻ như cậu ta đã kích hoạt một cốt truyện đặc biệt của kỳ này.

“Được rồi, chị đến mở cửa cho cậu ngay.” Vẫn giữ cuộc gọi, Lạc Thu nhét điện thoại vào chiếc túi đeo trước ngực, rồi tìm một cửa sổ thích hợp trên mái nhà để leo vào trong.

“Thời gian truy bắt toàn thành sắp kết thúc, đếm ngược hai phút…”

Lạc Thu lao ra từ lầu hai của một thanh lâu gần đó, trên đầu không biết từ lúc nào đã tiện tay chôm được một chiếc nón lá.

Hoa phủ mà Diệp Hạo Dương cầu cứu chỉ cách một khúc cua.

Cô đẩy cửa lớn của Hoa phủ ra, quả nhiên bên trong có quỷ NPC đang canh gác.

Không thấy bóng dáng Bạch Vô Thường đâu. Chiếc điện thoại trong túi lại vang lên tiếng kêu gào của Diệp Hạo Dương: “Chị ơi, em c.h.ế.t mất! Con quỷ nữ kia định lôi em đi tự vẫn dưới giếng! Em không muốn đâu!”

Tự vẫn dưới giếng? Rốt cuộc đây là cốt truyện gì?

Lạc Thu liếc nhanh cách bố trí của dinh thự, vội vàng băng qua cửa hông chạy vào trong.

Đi ngang qua từng tốp quỷ đồng nam đồng nữ với gương mặt trắng bệch, cùng những gian nhà được trang hoàng lộng lẫy và tỉ mỉ hơn hẳn những nơi Lạc Thu từng đi qua, cô không khỏi có chút tò mò, xem ra Diệp Hạo Dương đã vô tình kích hoạt một cốt truyện lớn rồi đây.

“Giếng ở đâu? Chị vào đến Hoa phủ rồi!”

“Ở sân sau ấy chị, ngay cái sân chính, cạnh dãy hành lang ấy! A a a, chân em bị kéo xuống rồi!”

Giọng Diệp Hạo Dương vô cùng hoảng hốt.

Dù biết đây có thể chỉ là một nhiệm vụ trong cốt truyện, nhưng cậu ta không hề muốn bị một con quỷ nữ lôi xuống giếng tự vẫn chút nào!

Lạc Thu xuyên qua dãy hành lang, cuối cùng cũng thấy một cái giếng cực lớn, máy bay không người lái cũng bám theo ngay sau. Bên cạnh còn có cả người quay phim của Diệp Hạo Dương, giúp khán giả trong phòng livestream thấy rõ mọi chuyện.

Lúc này, một bàn tay với móng tay sơn đỏ tươi đang túm lấy hai chân Diệp Hạo Dương kéo xuống giếng. Dường như bên dưới không chỉ có một người đang kéo.

Nhìn thấy Lạc Thu, Diệp Hạo Dương mừng như bắt được vàng: “Cứu em!”

Lạc Thu lao tới, thấy miệng giếng rất rộng, thậm chí có thể nhìn thấy cả những bậc thang bên trong. Lòng giếng tối om nên không thấy rõ được gì thêm.

Xem ra bên dưới không phải giếng nước mà có thể là một lối đi bí mật nào đó.

Cô lập tức túm lấy hai tay Diệp Hạo Dương, dồn sức kéo ra ngoài. Cùng lúc đó, con quỷ nữ bên trong giếng cũng gắng sức kéo chân cậu xuống. Một màn giằng co kịch tính bắt đầu.

Tiếng loa phát thanh vẫn vang lên: “Đếm ngược một phút…”

Thư Sách

“Chị ơi! Tay em sắp gãy rồi!” Bị kéo căng hai đầu, Diệp Hạo Dương rên rỉ. Tay bị kéo lên, chân bị níu xuống, cứ thế này tứ chi của cậu sắp bị x.é to.ạc ra mất!