Nữ Cường Xuyên Nhanh Max Level Lạc Thu Trở Về

Chương 336



 

 

 

“Ném mười trúng năm thì độ khó hơi cao, hay chỉ cần vòng chạm vào đồ vật là tính trúng, thế nào?”

Lão Trương dứt khoát lắc đầu, kiên quyết không đồng ý: “Không được, cốt lõi của trò ném vòng là gì? Chính là phải ném lọt vào! Không lọt vào thì còn gọi gì là ném vòng nữa!”

Nhân viên tổ chương trình làm việc với tốc độ phi thường. Trong nháy mắt, khi các khách mời còn đang đứng ở cửa và bên cạnh bệ bếp lò bằng đất, một sân chơi ném vòng đã hình thành ngay trước mắt.

“Mấy người chuẩn bị sẵn từ trước rồi đúng không?” Tào Kim ném một ánh mắt đầy hoài nghi về phía tổ chương trình.

Tốc độ hành động này, cùng với bộ dụng cụ ném vòng đầy đủ thế này, rõ ràng là tổ chương trình đã có sự chuẩn bị từ trước.

Tiểu Vương ho khan một tiếng: “Cái này, trò chơi nào cũng phải được thử nghiệm chứ ạ. Để đảm bảo tính công bằng và tính giải trí, chúng tôi chỉ tập luyện một chút cho người mới thôi.”

“Vậy nên, cái vụ mười vòng trúng năm này là do các người đã tính toán kỹ lưỡng rồi, trừ khi được ‘thánh độ’ nhập, nếu không thì tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng không?” Cao Minh Dục cũng lên tiếng.

“Nói thế là không đúng rồi. Vừa có kỹ xảo, vừa dựa vào vận may, năm ăn năm thua thôi,” Lão Trương nhún vai.

Lúc này, mười chiếc vòng đã được đưa tới, chia cho sáu vị khách mời. Ngoài Lạc Thu ra, mỗi người còn lại đều cầm một chiếc, riêng Lạc Thu cầm năm chiếc.

Vòng được làm bằng nhựa, đủ màu sắc, có vẻ còn có chút co dãn.

Anna cầm chiếc vòng màu đỏ trong tay, xoay tới xoay lui xem xét, vẻ mặt háo hức muốn thử. Diệp Hạo Dương cũng cầm chiếc vòng của mình lên ước lượng vài cái.

“Ai ném trước?” Mọi người đều đứng trước vạch đã kẻ sẵn, người này nhìn người kia.

“Để tôi, mọi người lùi ra sau một chút, tôi sợ không có đủ không gian để thi triển,” Diệp Hạo Dương xung phong, chủ động xin được ra trận. Tuy trong tay chỉ có một chiếc vòng, nhưng lại tạo ra khí thế của một người giữ ải vạn người không qua nổi.

Trên màn ảnh, chỉ thấy Tiểu Diệp vươn dài cánh tay, vung vẩy hai cái, như thể làm vậy sẽ ném chuẩn hơn, thậm chí còn xắn cả tay áo chống nắng lên.

Thư Sách

【Ừm, chỉ cần nhìn cái tư thế này của Diệp Hạo Dương, tôi cá là cậu ta chắc chắn ném không trúng.】

【Làm màu, đúng là quá làm màu. Trò ném vòng này là phải tin vào cảm giác của tay, phải có cái cảm giác lười biếng, tùy hứng! Cứ ném bừa một cái như vậy, không được mang theo mục đích!】

“Na Na, em muốn ăn món nào?” Nhìn những món đồ ăn vặt bày la liệt, Diệp Hạo Dương huých tay Anna bên cạnh.

Anna trong thoáng chốc rơi vào bối rối, thật ra món nào cô bé cũng muốn thử. “Món nào cũng được ạ.”

Diệp Hạo Dương đứng trước vạch đỏ, nhìn kích thước của chiếc vòng, lại so sánh với kích thước của món đồ ăn. Món đồ càng nhỏ thì chắc là càng dễ trúng. Ánh mắt cậu ta lướt qua hàng đồ ăn vặt hoài niệm được đặt ở phía trước nhất, và nhanh chóng chọn được mục tiêu.

Chính là ngươi! Mứt vả!

Diệp Hạo Dương vươn tay, ném nhẹ một cái. Cậu ta sợ dùng sức mạnh sẽ ném vòng đi quá xa. Nhưng chiếc vòng màu vàng dạ quang trong tay hoàn toàn không bay theo quỹ đạo mà cậu ta đã tính trong đầu, vừa ném ra đã bay xiên vẹo rồi nảy lên trên mặt đất! Đến mép gói mứt vả còn chẳng chạm vào.

Thế là, một chiếc vòng đã được dùng, không thu hoạch được gì.

Diệp Hạo Dương gãi đầu, cố gắng giữ thể diện: “Lần đầu ném, sai sót là chuyện bình thường. Tiếp theo giao cho mọi người đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mới có một vòng, cảm giác tay còn chưa có nữa là.

Diệp Hạo Dương nhường chỗ, Anna cũng ném ra chiếc vòng nhỏ màu đỏ trong tay. Cô bé nhắm vào một túi kẹo sữa Thỏ Trắng, chiếc vòng bay đi, lăn ra ngoài, xoay một vòng trên mặt đất rồi ngã xuống.

Lại không trúng!

Còn lại tám chiếc vòng. Tổng cộng chỉ có mười chiếc, mà lại yêu cầu mười trúng năm. Lúc này, mỗi chiếc vòng ném trượt đều đang tạo thêm áp lực cho những người sau.

Tào Kim hít một hơi thật sâu, xoay người ném chiếc vòng màu xanh ra. Chiếc vòng rơi xuống đất rồi lại nảy lên. Ném thất bại!

Chiếc vòng thứ ba, hy sinh.

Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt.

Trong khoảnh khắc, ý chí chiến đấu của các khách mời có chút lung lay. Ba người ra trận, ba người thất bại. Cảm giác hy vọng có được chiếc xe ba gác của tổ chương trình đã tan biến.

Mặt Cao Minh Dục cũng có chút căng thẳng. Ba cái rồi, một cái cũng không trúng, đây không phải là thua chắc rồi sao?

Anh ta chắp tay trước ngực, không biết là đang cầu Quan Âm Bồ Tát hay Ngọc Hoàng Đại Đế, sau đó mở mắt ra, dùng hai tay ném chiếc vòng đi. Nhưng rất đáng tiếc, lời cầu nguyện trước khi ném không có hiệu quả, chiếc vòng bay đi mất.

Diệp Hạo Dương dùng hai tay che mặt, không nỡ nhìn tiếp. Chỉ còn lại sáu chiếc vòng, mà phải ném trúng năm cái, chẳng phải là khó như lên trời sao?

Mộc Uyển lúc này đã hoàn toàn không còn gánh nặng tâm lý. Dù sao mọi người đều ném không trúng, vậy thì cô cũng ném bừa. Chiếc vòng nhựa màu đen trong tay được cô tiện tay ném đi.

A! Trúng rồi!

“Trúng rồi! Trúng rồi!”

“Trời ơi, chị Mộc Uyển đỉnh quá!”

Chiếc vòng nhựa màu đen đã lọt ngay ngắn vào một gói mứt hồng dẻo. Anna lập tức mắt sáng lấp lánh, khán giả trong phòng livestream cũng bị một phen kinh ngạc.

【Chị Mộc Uyển còn có cả tài nghệ này sao? Giật cả mình!】

【Cảm giác chắc là mèo mù vớ phải cá rán? Chó ngáp phải ruồi? Vậy mà lại ném trúng thật. Vẫn phải là chị em phụ nữ chúng ta.】

Lúc này, đã dùng hết năm chiếc vòng, mà người ném trúng chỉ có một mình Mộc Uyển.

Năm chiếc vòng còn lại, phải ném trúng bốn cái mới có thể thắng được trò chơi này.

“Chị có muốn ném tiếp không ạ?” Diệp Hạo Dương cũng rất kích động. Bây giờ đây quả thực là hy vọng của cả làng.

Mộc Uyển cũng rất ngạc nhiên với cú ném của mình: “Chị chỉ ném bừa thôi, lúc ném ra căn bản không nghĩ là có thể trúng.”

Do dự một lúc, Mộc Uyển lại nhận một chiếc vòng nữa từ tay Lạc Thu. Lần này cô vẫn muốn ném bừa như lần trước, nhưng khi đã có ý thức đó rồi, chiếc vòng tuy được ném ra nhưng lập tức bật bay đi mất. Lần này không thu hoạch được gì.

Mộc Uyển bất đắc dĩ nói: “Quả nhiên vẫn là dựa vào vận may.”

Anna vội vàng an ủi: “Không sao, không sao, chị ném trúng một cái đã là hơn bọn em nhiều rồi.” Đó quả thực là một bước đột phá từ không đến có. Năm người ném trúng một vòng, dù sao cũng nghe hay hơn là không trúng cái nào.

Tính đến hiện tại, đã tiêu hao sáu chiếc vòng. Giờ đây, bốn chiếc vòng còn lại đều nằm trong tay Lạc Thu, và cô phải ném trúng cả bốn mới được. Quả thực là chuyện không tưởng.